"Hai vị sư muội!"
Đợi Triệu Kha vội vàng chạy tới, nhìn đến đó là cảnh tượng —— Thẩm Kỳ Khi cùng Liễu Sương mỗi người đứng một bên quay lưng về phía nhau, không ai nhìn ai.
Hắn há miệng thở dốc, vừa định dò hỏi Liễu Sương, lại thấy nàng an tĩnh đứng ở nơi đó, thân ảnh sáng trong như chân trời vân nguyệt, sườn mặt thanh lãnh, mang theo một tia bất cận nhân tình hờ hững, phảng phất rời khỏi Thẩm Kỳ Khi thì trên người nàng thất tình lục dục đều bị rút đi, sẽ không phân phát cho bất kỳ người nào.
Đã nhận ra tầm mắt Triệu Kha, Liễu Sương liếc nhìn hắn, ánh mắt âm lãnh sắc bén như thanh tuyệt kiếm trong sương tuyết.
Triệu Kha quyết đoán đem lời nói nuốt trở vào, xoay người sang phía Thẩm Kỳ Khi.
"Tiểu sư muội!"
Bên kia Thẩm Kỳ Khi ngơ ngẩn mà ngóng nhìn theo hướng sương đen tan đi, thần sắc buồn bã mất mát.
Nghe vậy nàng nghiêng đầu nhìn hắn, khô khốc nói: "Triệu sư huynh."
Triệu Kha thấy rõ mặt Thẩm Kỳ Khi liền sửng sốt: "Ngươi...... Ngươi mới vừa khóc à?"
Sắc mặt Thẩm Kỳ Khi tái nhợt như tờ giấy, vành mắt phiếm đỏ.
Nàng lắc đầu, lung tung đưa tay quẹt mặt mày vài cái, xả ra một nụ cười thất bại, "Sư huynh ngươi thế nào? Có bị thương hay không?"
"Không có." Triệu Kha nói, "Nhưng thật ra hai người các ngươi, mới vừa rồi còn tốt đẹp cơ mà?".
Dứt lời, hắn lại lén lút liếc nhìn Liễu Sương ở phía trước.
Thẩm Kỳ Khi hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sư huynh không cần lo lắng ta cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cung-nu-chu-deu-that-thom/1052012/chuong-37.html