Sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc, đoạn phía Đông viễn quan Kỳ Sơn bị bao phủ trong bóng tối, những bó đuốc lốm đốm che kín cả bình nguyên, không biết Ân thiên tử mang đến bao nhiêu binh mã.
Khương Tử Nha truyền lệnh tắt bếp lò, Chu doanh tựa người khổng lồ ngủ say, Hạo Nhiên đứng bên ngoài đại doanh, suy tư đạo binh pháp hậu thế lưu truyền, Thái Công Vọng có thật sự là cường giả dụng binh hay không?
“Ngày đó, đa tạ ngươi”
Hạo Nhiên quay đầu lại, phát hiện là Hoàng Thiên Hóa, bèn cười nói: “Có gì đâu, chiến hữu vốn nên chiếu ứng lẫn nhau” Hạo Nhiên hít thật sâu một hơi cỏ tươi trong đêm xuân muộn, lại nói: “Ta không thể sánh cùng Tử Nha, ngày sau khi hai quân giao chiến, Thiên Hóa huynh nhớ kỹ phải nghe theo hắn”
Hoàng Thiên Hóa giễu cợt: “Hắn?” Rồi có chút khinh thường nói: “Ngươi không phải người Côn Lôn, bớt can thiệp vào chuyện của Xiển giáo đi”
Nói xong liền quay lưng men theo ngoài doanh trại rời đi, trong bóng tối truyền tới một câu: “Ta nợ ngươi một mạng”
Hạo Nhiên cũng không so đo, âm thầm lắc đầu, xem ra tiên đạo Côn Lôn đời thứ ba đều là những kẻ chả thèm nghe khuyên bảo, ai cũng tâm cao ngất trời, mai sau Khương Tử Nha còn phải đau đầu nhiều. Giọng truy đuổi nhau của Lôi Chấn Tử và Na Tra từ xa truyền lại, tám vạn binh sĩ đã nghỉ ngơi, tiếng sủa của Hao thiên khuyển cũng dần lắng xuống, Hạo Nhiên chầm chậm bước đi dọc theo một bên đại doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cung-dat-ky-doat-nam-nhan/2246703/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.