Chương trước
Chương sau
Người về tiệc tan, canh ba, nguyệt quang chiếu xuống vài nhánh cây nghiêng, hắt lên bạch sa tiền điện.

Lư đồng thêm hương, một luồng u hương như gần như xa, Hạo Nhiên rốt cuộc đối diện với tẩm điện trống trải, nói: “Triệu Công Minh dẫn ngươi tới à?”

Bóng người chợt hiện, Trụ vương gỡ diện cụ đỏ tươi xuống, nói: “Cô tới thăm ngươi” Chốc lát sau lại nói: “Rằm trung thu, Cô vốn nghĩ ngươi một thân một mình, sẽ thấy tịch mịch, nên…”

Hạo Nhiên thầm biết Trụ vương ở Triều Ca ngắm trăng nhớ người, nhất định là cảm thấy cô đơn, mới bất chấp hết thảy, ngàn dặm xa xôi tới gặp mặt mình một lần, lời nói vốn đã nghĩ hảo giờ không thốt thành câu, chỉ bảo: “Ngồi đi”

Hai người đối diện trầm mặc hồi lâu, Trụ vương mới chậm rãi nói: “Văn thái sư…”

“Đã an táng rồi” Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Đại vương có muốn đi viếng? Ở ngay ngoại thành Tây Kỳ”

Trụ vương lắc lắc đầu, nói: “Công Minh dẫn Cô tới rồi”

Hạo Nhiên hỏi: “Đi bao giờ?”

Trụ vương đáp: “Sáng sớm”. Chợt thở dài, cười khổ: “Trên chiến trường, câu cuối cùng nói với sư phụ, lại là ‘Cô không còn là đồ đệ của ngươi nữa’.”

“Sau đó theo Công Minh hạ sơn, mới minh bạch thâm ý của ông ấy, muốn giáp mặt tạ tội, nhưng sư phụ đã hy sinh vì giang sơn này rồi”

Lòng Hạo Nhiên thắt lại, ngơ ngác nhìn thiên tử sa sút kia, Trụ vương đen hơn một chút, cũng gầy đi một chút, trước khi tới có vẻ đã nghiêm túc chỉnh lý lại dung nhan.

Nhưng sự dao động mà cái chết của Văn Trọng mang tới cho hắn lại không cách nào che giấu được, dưới mày kiếm thâm tỏa kia, nỗi thống khổ và bi thương ẩn chứa trong song nhãn dường như thay đổi cả con người.

Ân Thụ Đức nhất định là tự trách rất lâu, ly biệt đoạn tuyệt, hiểu lầm đối với Văn Trọng, cùng với sự ly khai của mình trên chiến trường đã tạo thành một bi kịch vô pháp vãn hồi như thế này. Hạo Nhiên không biết phải an ủi thế nào, chỉ đành nói: “Đại vương xin nén bi thương”

Trụ vương mỉm cười, chân thành nói: “Thái sư quy thiên, Cô hiểu ra rất nhiều chuyện, có những người, một khi rời đi, sẽ không bao giờ trở lại nữa. Khoảnh khắc ngươi chịu lôi giáng ngoài ngọ môn, Cô cho rằng mình minh bạch rồi, nhưng thực ra vẫn chẳng hiểu gì hết…Cho nên…”

“Đại vương” Hạo Nhiên nói: “Hạo Nhiên đã thuộc về Côn Lôn, nhập Xiển giáo rồi, lúc trước đã lập lời thề sâu nặng trước mặt Nhiên Đăng đạo nhân, hôm nay giữ được mạng, không thể nào đổi ý được nữa…”

“Cô mất đi thái sư, không thể lại mất thêm ngươi, Cô nhất định sẽ…”

“Chúng ta đã là địch nhân, Ân Thụ Đức”

Trầm mặc như tờ, hồi lâu sau, Hạo Nhiên mới từ tốn nói: “Ân Thụ Đức, sau lưng ta là Tây Chu, là Xiển giáo, là cả Côn Lôn”

Cửa sổ ngoài điện vang lên vài tiếng “Cốc cốc” cực khẽ, Hạo Nhiên hỏi: “Ai?”

“Sư phụ” Cơ Phát thập phần khẩn trương nói: “Thiên Hóa sư thúc say rồi, hắn muốn…Ngươi tới xem xem?”

Hạo Nhiên trầm giọng nói: “Không đi”

“Sư phụ, Thiên Hóa sư thúc hắn…”

“Cút!”

Ngoài cửa sổ yên tĩnh, bước chân Cơ Phát nhỏ dần, chầm chậm rời đi.

Ánh trăng chiếu lên gò má Trụ vương, Hạo Nhiên nhìn chăm chú vào sườn mặt từng anh tuấn mà tràn ngập kiên quyết, tràn ngập dứt khoát và cương nghị khiến Hạo Nhiên mê luyến nhất. Nhưng đó đã là chuyện cách đây rất lâu rồi.

Khi đó, toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, hắn nguyện ý yêu ai liền yêu người đó, từng ôm lấy mình mà thốt ra lời thề son sắt, phi băng băng vào thành trong ánh mắt của bách quan Triều Ca, dưới bông tuyết đầy trời.

Ân Thụ Đức hôm nay lại mang theo vài phần tiều tụy và bất cam, chữ “Xuyên” [川] trên đôi mày như nỗi hối hận giải không được, xóa chẳng đi. Tựa một con mãnh thú bị dồn ép.

“Trưởng tử của Phi Hổ, Hoàng Thiên Hóa” Trụ vương nhướng mày giễu cợt: “Uổng phí hắn đối với ngươi khăng khăng một mực, cũng là một kẻ đáng thương”

“Nói đến Cơ Phát” Trụ vương lại khoan thai nói: “Còn phải cảm tạ hắn tha cho Cô một mạng, xem tại phân thượng này, ngày nào đó Tây Kỳ thành phá, Cô cũng phải tha cho hắn một mạng thôi”

Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Ngươi làm sao tha cho hắn được, vì kẻ chết sau cùng chính là ngươi, Tử Tân. Ngươi chết, ta cũng sẽ chết, chúng ta đều sẽ chết, duy nhất chỉ còn Cơ Phát sống sót, hắn là người thắng lợi cuối cùng trong trận chiến tranh này, chúng ta đều là hạt bụi của lịch sử”

“Chúng ta chỉ có thể chờ kiếp sau mà thôi, nếu có”

Một tiếng sét nổ vang giữa đêm khuya, Hạo Nhiên hoàn toàn không biết cơn thịnh nộ của Trụ vương sẽ bùng nổ như thế, án kỷ bị hất đổ, nước trà tung tóe, chưa kịp hồi thần thì đã bị Trụ vương giữ chặt trên mặt đất.

“Ngươi…” Trụ vương như dã thú thấp giọng gầm thét, ấn ngã Hạo Nhiên xuống đất.

Hạo Nhiên không giãy dụa nữa, chỉ nhắm hai mắt lại, khẽ thở dốc. Hồi lâu sau, một giọt nước mắt nóng hổi rơi lên mặt, hắn mở to song nhãn, chỉ thấy hai tay thiên tử đang siết chặt cánh tay mình, nghẹn ngào nói: “Ngươi chưa từng…Ngươi chưa một lần…nói qua, lòng Cô dành cho ngươi…dành cho ngươi…Vì sao ngươi khuất phục…”

Môi Hạo Nhiên khẽ động, đang muốn nói gì đó thì đôi môi Trụ vương đã hung hăng lấp lên, Hạo Nhiên nhắm chặt song nhãn, vị huyết tinh đắng chát ấy lan tràn trên đầu lưỡi, cảm giác hô hấp không thông khiến cả hai bên đều choáng váng một trận.

Hạo Nhiên gắng sức giơ một tay lên, y sam bị Ân Thụ Đức xé mở, hắn thôi vùng vẫy, chỉ duỗi ngón trỏ thon dài mơn trớn đôi mày kiếm dày sậm của Trụ vương, ngay sau đó, một cơn đau đớn dữ dội cơ hồ khiến hắn run rẩy toàn thân ập tới. Hạo Nhiên há miệng thở hổn hển, chỉ cảm thấy mình sắp bị xé rách.

Trụ vương ngừng động tác, vùi mặt vào bên cổ Hạo Nhiên, trầm giọng nói: “Đau sao?”

“Đau sao?!” Trụ vương gầm nhẹ, hung hăng ôm chặt Hạo Nhiên, đại lực thình lình xuất hiện gần như khiến xương sườn hắn gãy vụn, Hạo Nhiên nói: “Không…Không…”

Một khắc đó, hy vọng duy nhất của hắn chính là chết trong lòng Trụ vương, nhưng cuối cùng lúc gần tắt thở thì hô hấp không được tự chủ tiếp tục.

Trụ vương ngăn chặn môi hắn, va chạm mãnh liệt như dã thú làm trước mắt hắn từng trận tối đen.

Đau đớn, khao khát, xé rách và máu tươi từng đợt từng đợt ập tới, Hạo Nhiên suýt nữa thất thần hôn mê, đồng tử không còn tiêu điểm nhìn nam nhân điên cuồng trên người, lại bị húc mạnh một cái, lần nữa tỉnh lại.

“Ngươi biết đau sao?” Trụ vương hít sâu một hơi, đè nén tiếng gầm: “Cô cứ tưởng rằng trước giờ ngươi không biết đau đớn là cái tư vị gì?”

Hơi thở Hạo Nhiên cứng lại, hai tay ôm cổ Trụ vương, hôn lên.

“Ta…” Hạo Nhiên thở dốc nói: “Ta có nói rồi…” Lời chưa dứt, ngón tay đang nắm Trụ vương căng chặt, vô pháp nói tiếp nữa.

Ân Thụ Đức dốc toàn lực đâm vào nơi sâu nhất, cánh tay siết chặt lấy Hạo Nhiên, trầm giọng nói: “Ngươi đâu có biết đau, ngươi chưa từng biết…Lần nào ngươi cũng tự tìm cái chết ngay trước mặt Cô…Tự hủy…Ngươi đâu biết đau, tư vị trong lòng Cô…Cô vì ngươi cái gì cũng bất chấp…Nhưng ngươi chưa bao giờ nói qua…”

“Ta đã nói…Ở Sơn hà…” Hạo Nhiên lẩm bẩm, chỉ cảm thấy ngực thắt lại, trước mắt tối đen, khoảnh khắc *** bạo phát, Ân Thụ Đức lại liều mạng hôn lên, tại biên giới sụp đổ kia, bị một nụ hôn quyết tuyệt ngăn chặn.

Đau đớn và triền miên, mùi gỉ của tiên huyết, mùi tanh của dịch thể hợp thành hắc ám sâu không thấy đáy; hai bên dùng nụ hôn điên cuồng ngăn trở hô hấp, tùy ý dục triều vọt lên đỉnh trong bóng tối, rồi từng giọt từng giọt chảy ra ngoài.

Đây là lần đầu Hạo Nhiên thể nghiệm được sự điên cuồng vỡ đê này, có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Toàn thân Hạo Nhiên run rẩy, nhưng vẫn gắt gao ôm lấy thân thể đầm đìa mồ hôi của Ân Thụ Đức, mê luyến ngửi vào khí tức nơi cổ hắn, hồi lâu sau, Trụ vương hôn hôn môi hắn, buông hai cánh tay, nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, Trụ vương lấy trường bào trên mặt đất qua đắp lên thân thể Hạo Nhiên, rồi không nói lời nào, mang diện cụ vào, tiêu tán trong gió.

Đồng tử Hạo Nhiên hơi khuếch tán, nhìn bầu không khí hư vô kia, đưa tay sờ, đầu ngón tay vẫn không lưu giữ được chút hơi ấm nào.

Hắn nghiêng người qua, hạ thân chảy ra dịch thể bạch sắc hòa cùng máu đỏ.

Hắn co người, khép hai tay, ôm chặt lấy kiện ngoại bào kia, như vô cùng sợ lạnh.

Trong cái rét lạnh vô biên vô hạn ấy, hắn nói cực khẽ: “Ta nói rồi, ta đã nói là ta yêu ngươi, ngay trên Sơn hà xã tắc đồ”

“Một đời một thế, cho đến khi ta chết…”

.

Triều Ca ​ Ngự hoa viên.

Tuyệt đại giai nhân khoác Khuynh thế nguyên nang lẳng lặng đứng trong hoa viên, hồ như kính, nguyệt như khay, hương hoa quế thoang thoảng giục người đoạn trường. Tô Đát Kỷ hai mắt ửng đỏ, hắt tàn tửu vào gốc quế hoa.

Hồ Hỉ Mị cẩn thận dìu Thân Công Báo ngồi xuống, Tô Đát Kỷ quay lại nói: “Đêm nay Đại vương và Công Minh không ở Triều Ca, chỉ còn lại hai tỷ muội ta và quốc sư cùng thưởng nguyệt thôi”

Thân Công Báo cười nói: “Đáng tiếc thật, sớm biết vậy khoan hẳn giết Văn Trọng, giờ này không chừng náo nhiệt thêm chút rồi”

Đát Kỷ ngẩng đầu ngưng thị Thân Công Báo, nói: “Quốc sư đại nhân, ngươi đến tột cùng là theo phe nào?”

Thân Công Báo lười biếng cười nói: “Có thế nào đi nữa, cũng chẳng phải là người của Nữ Oa nương nương…” Trong lúc nói tác động đến vết thương cũ trên ngực lúc giao chiến cùng Văn Trọng, nhịn không được hừ lạnh một tiếng. Nói: “Hồ yêu, ngươi vất vả quá, ta kính ngươi một chung” Nói xong nâng chung.

Đát Kỷ cười nói: “Hiếm thấy tên lùn ngươi cũng có lúc đứng đắn” Rồi cùng Thân Công Báo cạn chung. Ho vài tiếng, đôi má nộn ửng hồng, đau khổ nói: “Phải chết đều chết cả rồi, chỉ thương thay vị Kim Ngao kia, hồn đoạn thần thương trong thời khắc đoàn viên này…”

Thân Công Báo cười mỉa: “Lão đầu tử cho ngươi ưu đãi gì mà lại phản bội Nữ Oa nương nương đi giúp hắn vậy?”

Đát Kỷ từ tốn nói: “Ngươi không hiểu…Giáo chủ thu nhận vô số yêu ma, ai mà chẳng coi là đệ tử? Huống hồ năm đó nếu không phải giáo chủ cứu mạng ta, thần thiếp đã sớm chết dưới kim tiên của Văn thái sư rồi…Nữ Oa chỉ coi tiểu yêu bọn ta như vật hy sinh để sai khiến, đổi lại là ngươi…”

Thân Công Báo giễu cợt: “Vậy mà hắn đối với tứ huynh đệ Ma gia lại hạ độc thủ chẳng chút dung tình”

Đát Kỷ sẳng giọng: “Đó vốn là nội ứng của nương nương, không thể trách được hắn”

Chốc lát sau Đát Kỷ ngẩng đầu ngắm nhìn vầng minh nguyệt nơi chân trời, nói: “Thụ Đức và Đông Hoàng chuông kia đang ở bên nhau…”

“Hồ yêu” Thân Công Báo cắt ngang: “Hôn quân đó cũng chả phải phàm nhân, có oán thì oán ngươi đầu thai lầm, kiếp sau làm người hảo hảo chọn lại lang quân là được”

Hỉ Mị hiếu kỳ nói: “Lời này nghĩa là sao? Vương huynh nhất vô chân khí nhị vô pháp bảo, rõ ràng là phàm nhân mà”

Thân Công Báo cười nói: “Rất dài dòng, hai yêu tinh ngươi không hiểu đâu, hỗn độn sơ khai, lúc Bàn Cổ vung rìu, thiên địa chia ra làm ba, chính giữa có một cụm khí nổi, khí nổi vốn đồng chất liệu với thiên địa, sau đó hóa thành hắc bạch lưỡng nghi, bạch khí nổi lên, hắc khí hạ xuống đất”

Đát Kỷ nhíu mày: “Vậy rồi sao?”

Thân Công Báo giảo hoạt cười một tiếng, nói: “Sau khi bạch khí thăng thiên, bị Côn Bằng tìm được, rồi luyện thành Đông Hoàng chuông…Chính là linh vật bất tử bất diệt, tập hợp cửu thiên chi mệnh trên người_____Hạo Nhiên”

“Về phần hắc khí, rơi xuống tây Côn Lôn, nơi tận cùng hoang mạc, hóa thành một khối ô kim có một không hai; chính là nguyên hình của hôn quân kia”

Đát Kỷ và Hồ Hỉ Mị đồng thời trợn to song nhãn, Thân Công Báo uống đến ngà ngà say, nhẹ lắc chung quỳnh tương, lười nhát nói: “Đây chính là bí mật tiên giới cực cơ mật mà sư phụ nói cho ta biết: ô kim được thiên nữ Hạn Bạt tìm thấy, tinh luyện thành kiếm, bị gãy làm hai đoạn trong trận chiến Viêm Hoàng, sau bị Nữ Oa nương nương giành được, tu bổ rồi ném vào nhân gian…Hiên Viên kiếm hóa thành hôn quân si tình kia, chung quy cả đời luôn phải khổ sở tìm bạch khí Đông Hoàng chuông vốn là một thể với mình, cả hai đều hóa thành người, tiếc rằng không hề biết mấu chốt trong ấy…”

“Chuyện này ngay cả Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng chẳng biết, sư tôn chỉ nói cho ta…Trận chiến này chưa kết thúc, không thể kinh động Nữ Oa…”

Thân Công Báo hít vào một hơi lãnh khí, đầu óc rốt cuộc thanh tỉnh chốc lát, nhìn về phía Đát Kỷ, người sau hiểu ý cười một tiếng, thu Khuynh thế nguyên nang vào.

Đát Kỷ chậm rãi nói: “Ra là như vậy, khó trách Tử Tân và Hạo Nhiên…”

Thân Công Báo cười khổ: “Ngàn đề phòng vạn đề phòng, rốt cuộc gặp phải tay nghề con hồ yêu mi. Rượu chả phải thứ tốt, bị Khuynh thế nguyên nang của ngươi mê hoặc, hoàn toàn vô tri giác”

Thân Công Báo đỡ thẳng mũ nhọn, rồi nghiêm mặt nói: “Nếu không phải ngươi là cọc ngầm giáo chủ an bài, ngay lúc này ta đã giết chết hai con yêu tinh các ngươi rồi”

Hồ Hỉ Mị hiếu kỳ nói: “Nếu thế, vậy ngày nào đó Nữ Oa nương nương thả vạn yêu xuống nhân gian thì Vương huynh và Hạo Nhiên đều phải chịu chết sao?”

Thân Công Báo mỉa mai: “Sư tôn tự có sắp xếp, bằng không ngươi nghĩ Hạo thiên tháp là đồ chơi à? Nữ Oa muốn khiêu khích Tam Thanh tranh đấu, Thông Thiên và Nguyên Thủy đã đấu rồi, nhân gian này vốn có đạo lý giang sơn không thể ngồi ổn vạn năm, lúc này thuộc về Ân, sau thuộc về Chu, qua tiếp mấy ngàn mấy vạn năm nữa, lại không biết trở thành thiên hạ nhà ai. Chỉ có sư phụ thấy rõ, mới thiết lập đài Phong thần nọ, tránh cho tổn hao quá nhiều nguyên khí thiên địa, oan hồn vô tội một cách uổng phí, nếu Nữ Oa thật sự dám phóng thích vạn yêu, tàn phá nhân gian, khi đài Phong thần giải lệnh cấm thì tự nhiên cũng có vạn tiên…”

Đát Kỷ nói: “Chuyện đó ta đã sớm biết, chẳng qua thời cơ này…”

Thân Công Báo nheo song nhãn, nói: “Nhanh thôi, cái chết của Văn Trọng, Kim Ngao chắc chắn không bỏ qua, chỉ cần Tam Thanh chết một người, hoặc để Thông Thiên Nguyên Thủy đồng quy vu tận…”

Hỉ Mị và Đát Kỷ đều hít một hơi lãnh khí.

Thân Công Báo nói tiếp: “Thế cục này sẽ đến hồi phân thắng bại, cho đến nay Nữ Oa vẫn chưa biết bọ ngựa rình ve, hoàng tước sau lưng. Ai mới là kẻ chiến thắng chân chính…”

Hồ Hỉ Mị rốt cuộc minh bạch, nói: “Nguyên lai quốc sư là đệ tử của Thái Thượng Lão Quân”

Thân Công Báo cười trừ, đáp: “Chính là đệ tử thân truyền”

Đát Kỷ sâu kín thở dài, đau thương nói: “Đông Hoàng chuông, Hiên Viên kiếm. Quả nhiên là thượng cổ lương phối, một hồ yêu nhỏ nhoi như ta, chỉ có thể chờ đến kiếp sau mà thôi”

——

“Chỉ có thể chờ đến kiếp sau…” Hạo Nhiên thì thầm.

Hồi lâu sau, cửa bị đẩy ra, ánh nắng ban mai vô thanh vô tức cuốn vào.

“Hạo Nhiên”

“Ta không đi”

“Hạo Nhiên?”

“Để Thiên Hóa hết hy vọng thôi” Hạo Nhiên ngọ nguậy ngồi dậy: “Ta sẽ không đi”

Trong tay Dương Tiễn trống không, mặc đơn y đứng trước cửa, thân ảnh cao lớn chắn luồng nắng mai chói mắt, Hạo Nhiên vô ý thức vươn một tay ra, che trước mặt, mơ mơ màng màng.

Dương Tiễn nhíu mày hỏi: “Trong phòng ngươi sao biến thành thế này?”

Hạo Nhiên hơi hơi định thần lại, thở dài, nói: “Chuyện gì, còn sớm mà”

Dương Tiễn nói: “Đêm qua tên Triệu Công Minh lẻn vào Tây Kỳ chôm pháp bảo của bọn ta, tên đồ nhi ngốc kia của ngươi cũng bị bắt mất rồi”

——————————————-

✿ Quyển ba – HẠO THIÊN THÁP – Hoàn ✿

TIẾP SÓNG TIN TỨC TIÊN GIỚI

*Nhạc nền, bát quái xoay tròn, lưỡng nghi đồ phóng to*

Nhiên Đăng đạo nhân: xin chào quý vị khán giả.

Long Cát công chúa: xin chào mọi người. Hôm nay là mười lăm tháng tám năm Đế Tân thứ chín, hoan nghênh mọi người theo dõi chương trình tiếp sóng tin tức tiên giới.

Nhiên Đăng đạo nhân: trong chương trình tiếp sóng tin tức hôm nay, quý vị sẽ được phổ biến nội dung chủ yếu sau đây:

Nguyên Thủy Thiên Tôn gặp Triệu Công Minh tới phỏng vấn hữu nghị.

Côn Lôn phát sinh vụ trộm đặc biệt, bộ trưởng trị an Ngọc Đỉnh chân nhân đang điều tra, nguyên nhân mất trộm chưa rõ.

Khai mạc đại hội đại biểu tiên giới lần thứ sáu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thân thiết thăm hỏi các tiên nhân neo đơn.

Người phát ngôn Bộ ngoại giao Đâu Suất cung Thân Công Báo phát biểu nhận xét về sự kiện Tây Kỳ độc lập.

Quân đội Côn Lôn sơn Duy Hòa bị tập kích trong thành Tây Kỳ.

Sở nghiên cứu của Thái Ất chân nhân phát sinh cháy nổ, nguyên nhân cháy nổ vẫn chưa rõ.

Sóng thần Tiền Đường Quan, bộ ngành liên quan Ân Thương đã phát động kêu gọi quyên góp cứu tế thiên tai.

Nhiên Đăng đạo nhân: sau đây là nội dung chi tiết.

Trưa hôm nay, Nguyên Thủy Thiên Tôn gặp gỡ thân mật đại biểu Kim Ngao đảo tại Ngọc Hư cung, đặc phái viên hữu nghị Triệu Công Minh tới Côn Lôn sơn khảo sát, song phương tiến hành vòng thảo luận mới và đi sâu vào đàm phán vấn đề ngoại giao, mậu dịch giữa Xiển Tiệt lưỡng giáo. Nguyên Thủy Thiên Tôn nhấn mạnh, những năm gần đây song phương đã đạt được tiến triển nhất định trên phương diện giao lưu kỹ thuật tiên thuật, quan hệ lưỡng giao dựa vào hợp tác song phương, hy vọng hỗ trợ lẫn nhau, bước lên nấc thang mới.

Sau khi hội đàm kết thúc, Bộ trưởng du lịch Phổ Hiền chân nhân đi cùng Triệu Công Minh tiến hành tham quan Côn Lôn sơn.

Long Cát công chúa:

Xế chiều hôm nay Côn Lôn sơn phát sinh vụ trộm đặc biệt nghiêm trọng, hoài nghi đây là một tập thể tội phạm có tổ chức gây án. Động phủ tiên nhân mất trộm tổng cộng là một trăm bốn mươi mốt căn, số lượng pháp bảo mất trộm lên đến hơn tám trăm món, dự đoán tổn thất khoảng năm trăm vạn lượng hoàng kim, là vụ án mất trộm pháp bảo nghiêm trọng nhất, có phạm vi ảnh hưởng rộng lớn nhất từ trước tới nay. Sau khi bộ ngành liên quan nhận được báo án liền triển khai hành động, nhanh chóng phá án kiện này.

Trước mắt đại đa số tiên nhân bị mất trộm đã ổn định, đồng thời bày tỏ lòng tin vào năng lực phá án của Ngọc Đỉnh chân nhân.

Nhiên Đăng đạo nhân:

Khai mạc đại hội đại biểu đạo nhân tiên giới lần thứ sáu, trong cuộc họp Vương thiên quân đề xuất《Bản dự thảo chủ quyền giới nhân gian》, nhưng vướng phải phiếu phủ quyết của toàn bộ đại biểu tham dự. Chủ tịch liên minh tiên giới, hội trưởng hội đồng thường vụ Lục Áp đạo quân bày tỏ: phải lâu dài, nắm chắc đặc thù thời đại, phát triển mà xem xét vấn đề. Không thể dùng tà thuyết ngụy biện xúi giục, thậm chí lấy phong kiến mê tín thiết lập địa vị người lãnh đạo thống trị giới nhân gian, hết thảy chính quyền đều phải vì dân phục vụ.

Long Cát công chúa:

Lễ trung thu, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Văn Thù chân nhân thăm hỏi thân mật các cán bộ kỳ cựu Cụ Lưu Tôn, Hoàng Long đạo nhân, Từ Hàng đạo nhân. Học sinh hải ngoại gửi điện báo chúc mừng sôi nổi, chúc bản giáo phồn vinh hưng thịnh, giáo thái dân an; chúc Nguyên Thủy Thiên Tôn tiên phúc vĩnh hưởng, thọ ngang trời đất, thiên thu vạn tái, nhất thống thiên hạ.

Nhiên Đăng đạo nhân:

Người phát ngôn của Bộ ngoại giao Đâu Suất cung Thân Công Báo phát biểu nhận định về sự kiện Tây Kỳ độc lập. Thân Công Báo luôn kiên trì giữ vững quan điểm Ân Thương, cho rằng toàn bộ hành vi phân liệt chủ quyền Ân Thương là bất khả thi, đồng thời lên án kịch liệt hành động Côn Lôn sơn phái xuất quân đội Duy Hòa vào Tây Kỳ. Phía Côn Lôn không lên tiếng trước bài phát biểu này.

Long Cát công chúa:

Mấy hôm trước nội thành Tây Kỳ phát sinh vụ tấn công tự sát, một vài phần tử vũ trang mang binh khí lạnh* đâm bị thương dân chúng vô tội, sau đó tập kích thành viên quân đội Duy Hòa, làm sáu người chết mười một người bị thương, phần tử vũ trang chưa kịp chạy trốn đã bị thành viên quân đội Duy Hòa bắt được, sau tự sát thân vong. Người lãnh đạo Tây Kỳ Cơ Phát bày tỏ tiếc nuối trước vụ việc này. [*chỉ loại vũ khí không dùng hệ thống phát động nhiêt năng như hỏa dược thuốc nổ]

Đội trưởng quân đội Duy Hòa Dương Tiễn nhấn mạnh, tất cả mưu toan chia rẽ tình hữu nghị thân mật giữa Côn Lôn sơn và Tây Kỳ đều là hành vi châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.

Tiên đạo Côn Lôn sơn phải đoàn kết quanh ban lãnh đạo trung ương – Nguyên Thủy Thiên Tôn, giơ cao đại kỳ đạo khả đạo, phi thường đạo*, giúp Tây Kỳ ổn định rối loạn quốc nội. [*đạo có thể diễn tả được thì không phải là đạo vĩnh cửu bất biến]

Nhiên Đăng đạo nhân:

Sở nghiên cứu Thái Ất vì rò rỉ thể khí thần bí mà phát sinh cháy nổ, không người nào thụ thương. Nguyên Thủy Thiên Tôn đặc biệt chỉ thị, phải tiến hành nghiên cứu một cách có hệ thống, hiệu quả, tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường, đừng chỉ vì cái lợi trước mắt mà mơ mộng hão huyền. Cần thực thi sản xuất an toàn, phát triển tiên thuật chính là phát triển sức sản xuất.

Bản thân Thái Ất chân nhân bày tỏ sự hối lỗi, gia tăng biện pháp phòng ngự Sở nghiên cứu.

Long Cát công chúa:

Khu vực Hoa Đông Tiền Đường quan phát sinh tai họa sóng thần, người phụ trách Lý Tịnh đang thống kê báo cáo thương vong.

Sau khi nhận được báo cáo sơ bộ về tình hình tai họa, Nguyên Thủy Thiên Tôn ra chỉ thị đầu tiên, động viên toàn Côn Lôn sơn đứng lên chuẩn bị vật tư sinh hoạt cho nạn dân Tiền Đường quan, đồng thời lệnh Thanh Hư Đạo Đức chân quân mau chóng đưa đến cứu tế.

Tình hình cụ thể xin hãy đón xem diễn biến cứu trợ thiên tai Tiền Đường quan《thống nhất Côn Lôn, thống nhất mộng tưởng》tại liên hoan trung thu vào tám giờ tối nay.

Nhiên Đăng đạo nhân: sau đây là tin tức thể thao, giải trí.

Đại hội đua ngựa hạ màn, vì kết quả kiểm tra nước tiểu của tuyển thủ Ân Thương dự thi Ân Thụ Đức có chứa hàm lượng thuốc kích thích quá cao nên bị hủy bỏ tư cách nhận huy chương vàng, quán quân trận đấu trao lại cho tuyển thủ Tây Kỳ Hoàng Phi Hổ.

Nữ diễn viên mới nổi Tô Đát Kỷ than khóc, lên án chồng cô – thiên tài đua ngựa, người lãnh đạo Ân Thương Ân Thụ Đức – ngoại tình, hôn nhân hai người gặp phải nguy cơ. Ngày trước ký giả Côn Lôn sơn đang săn tin thì vô tình chụp được Ân Thụ Đức và một nam tử cưỡi chung ngựa tới ngoại thành Triều Ca ăn khuya, hơn nữa quan hệ thân mật, Ân Thương và dân chúng Tây Kỳ dồn dập tỏ vẻ thất vọng.

Long Cát công chúa:

Tiết mục “Đồng thanh vui vẻ” do đài truyền hình Côn Lôn tổ chức đã chọn ra top 3, tuyển thủ Côn Lôn Khương Tử Nha thắng giải nhất, hạng hai hạng ba lần lượt là Hoàng Thiên Tường và Phổ Hiền chân nhân. Giám khảo Thái Thượng Lão Quân bày tỏ, tuyển thủ Kim Ngao bị rớt Hồ Hỉ Mị hát như bầy dê kêu ngoài Đâu Suất cung, hết sức khả ái, không lọt vào được top 3 quả đáng tiếc vô cùng.

Nhiên Đăng đạo nhân: để kết thúc đêm hội trung thu của đài truyền hình Côn Lôn, tuyển thủ Đồng thanh vui vẻ giành được giải thưởng sẽ lên sâu khấu biễu diễn tiết mục tặng quý vị.

Long Cát công chúa: tiếp sóng tin tức hôm nay đến đây là kết thúc, xin cảm ơn quý vị đã quan tâm theo dõi.

Nhiên Đăng đạo nhân: hẹn gặp lại quý vị vào giờ này ngày mai, thân ái chào tạm biệt.

—————————–
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.