Người về tiệc tan, canh ba, nguyệt quang chiếu xuống vài nhánh cây nghiêng, hắt lên bạch sa tiền điện.
Lư đồng thêm hương, một luồng u hương như gần như xa, Hạo Nhiên rốt cuộc đối diện với tẩm điện trống trải, nói: “Triệu Công Minh dẫn ngươi tới à?”
Bóng người chợt hiện, Trụ vương gỡ diện cụ đỏ tươi xuống, nói: “Cô tới thăm ngươi” Chốc lát sau lại nói: “Rằm trung thu, Cô vốn nghĩ ngươi một thân một mình, sẽ thấy tịch mịch, nên…”
Hạo Nhiên thầm biết Trụ vương ở Triều Ca ngắm trăng nhớ người, nhất định là cảm thấy cô đơn, mới bất chấp hết thảy, ngàn dặm xa xôi tới gặp mặt mình một lần, lời nói vốn đã nghĩ hảo giờ không thốt thành câu, chỉ bảo: “Ngồi đi”
Hai người đối diện trầm mặc hồi lâu, Trụ vương mới chậm rãi nói: “Văn thái sư…”
“Đã an táng rồi” Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Đại vương có muốn đi viếng? Ở ngay ngoại thành Tây Kỳ”
Trụ vương lắc lắc đầu, nói: “Công Minh dẫn Cô tới rồi”
Hạo Nhiên hỏi: “Đi bao giờ?”
Trụ vương đáp: “Sáng sớm”. Chợt thở dài, cười khổ: “Trên chiến trường, câu cuối cùng nói với sư phụ, lại là ‘Cô không còn là đồ đệ của ngươi nữa’.”
“Sau đó theo Công Minh hạ sơn, mới minh bạch thâm ý của ông ấy, muốn giáp mặt tạ tội, nhưng sư phụ đã hy sinh vì giang sơn này rồi”
Lòng Hạo Nhiên thắt lại, ngơ ngác nhìn thiên tử sa sút kia, Trụ vương đen hơn một chút, cũng gầy đi một chút, trước khi tới có vẻ đã nghiêm túc chỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-cung-dat-ky-doat-nam-nhan/2246679/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.