Chương trước
Chương sau

Trần Tuấn Giai nghi ngờ nói nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ không thể hiểu được.

Ban nãy hắn ta quét qua, khóe mắt bắt được hình bóng đó, thế nhưng hắn ta không thể thấy rõ.

Lập tức, hắn ta tạm dừng video di động, tầm mắt dời khỏi màn hình video, chú ý tới mặt sông.

Chỗ mặt sông kia đúng là nơi khóe mắt hắn ta liếc qua bắt được vật quái lạ.

Lúc này, trên mặt sông không có vật gì, mặt nước phản xạ ánh trăng, như một mặt kính màu bạc to lớn, chiếu ảnh ngược tất cả.

Mặt sông yên tĩnh, ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi, bình tĩnh tịch liêu.

Trần Tuấn Giai nỗ lực nhìn về phía mặt sông kia.

Vậy mà, nơi ấy vô cùng yên tĩnh, không có cái gì...

"Rùa sao?" Trần Tuấn Giai cúi đầu tự lẩm bẩm.

Hắn ta xác định bản thân mình không nhìn sai, bởi vì di động của hắn ta có thể quay được cảnh kia.

Giữa lúc hắn ta chuẩn bị nhìn video di động, để xem thứ vừa rồi là cái gì.

"Tuấn Giai, cậu nói gì vậy?" Lưu Tiểu Đình bên cạnh Trần Tuấn Giai nghe được tiếng thì thầm của hắn ta.

Lúc này, Quách Long và Lâm Hữu Dung cũng nhìn sang.

"Làm sao vậy?" Lâm Hữu Dung hỏi.

"Không, chỉ là mình thấy được một vật, ban nãy mình đã quay được nó, hiện tại mình đang chuẩn bị nhìn xem nó là vật gì."

"Đồ gì? Mình xem xem."

"Mình cũng phải xem."

Mọi người vây lên trước, cùng nhìn về phía điện thoại của Trần Tuấn Giai.

Trong màn hình điện thoại của Trần Tuấn Giai, bắt đầu phát lại đoạn video ban nãy.

Xuất phát từ hiếu kỳ, mọi người đều chú tâm nhìn.

Video dài chừng một phút đồng hồ, mọi người thấy Trần Tuấn Giai quay hình ảnh con vật nhỏ, không nhịn được tán thưởng Trần Tuấn Giai quay tốt. Mà đang lúc bọn hắn tán thưởng xong...

Hình ảnh video lại dời về phía mặt sông Sở Nghiễm Hà.

Quả nhiên, khi hình ảnh video đảo qua mặt sông Sở Nghiễm Hà, mọi người kinh ngạc thốt ra.

"A, đó là gì?"

"Đen thùi lùi, hình như còn hơi phát sáng, đó là gì? Rùa sao?"

"Có vẻ như vật kia hơi lớn, trong sông có con rùa lớn như vậy sao?"

Mọi người đều thấy được đồ vật trên mặt sông trong video, nhưng vì hình ảnh di động quá nhanh, vẻn vẹn chỉ không tới một giây đã thoáng qua, khiến bốn người không thấy rõ được đó là gì.

Chỉ biết, chợt nhìn, vật kia đen thùi lùi.

Nhưng trên người nó còn mang theo tia sáng.

Không biết tia sáng kia là ánh trăng do mặt sông phản xạ, hay là vật đen thùi lùi kia vốn có.

"Tuấn Giai, lát nữa cậu dùng bàn tay luyện tốc độ ba mươi năm mau chóng bấm nút tạm dừng, mình muốn nhìn xem đó là cái gì."

Lâm Hữu Dung thốt ra, cũng giống như những người khác, lòng hiếu kỳ của cô ta đã bị câu lên.

Trần Tuấn Giai gật đầu, bắt đầu án tạm dừng.

Bởi vì video ngắn, mỗi lần Trần Tuấn Giai ấn tạm dừng đều không thể tạm ngừng đến hình ảnh bọn họ muốn xem.
Thời gian trôi qua...

Suốt vài phút, sự kiên nhẫn của mọi người sắp bị bào mòn, rốt cục!

Trần Tuấn Giai cũng có thể tạm ngừng ngay hình ảnh vật cổ quái xuất hiện trên mặt sống. Mọi người lập tức nhìn lại, vừa nhìn đã tê cả da đầu, sắc mặt tất cả đều trở nên trắng bệch.

"A!!" Trần Hữu Dung sợ đến kêu thành tiếng, khắp khuôn mặt tràn ngập vẻ sợ hãi

Nhìn hình ảnh tạm dừng trên điện thoại di động, toàn thân bọn họ nổi da gà, một cảm giác lạnh lẽo đến tận xương lan tràn từ lòng bàn chân đến toàn thân...

Dù là Lâm Hữu Dung lớn gan cũng run rẩy cả người.

Đó căn bản không phải con rùa lớn đen thùi lùi, mà là một cái đầu.

Một đầu tóc dài rối tung, không thấy rõ mặt, nguyên cái đầu chỉ lộ ra nửa đầu trên mặt nước!

Mà cái gọi là tia sáng không phải mặt nước ánh trăng gì, đó là bộ mặt đầu lâu bị mái tóc dài đen rối tung che lấp, duy chỉ lộ ra một đôi mắt âm u, tản ra tia sáng khiến người khiếp sợ!

Bốn người Trần Tuấn Giai thực sự bị giật mình, bị hình ảnh tạm dừng trên màn hình điện thoại hù đến, ngay cả di động cũng không thể nắm ổn, rớt trên thuyền gỗ.

Giờ khắc này, toàn thân bọn họ lạnh lẽo, chẳng biết tại sao bọn họ lại cảm thấy không khí bọn họ hít vào trở nên lạnh lẽo.

Chung quanh, dưới hoàn cảnh bóng đêm đẹp không sao tả xiết, lúc này ở trong mắt mọi người nó lại trở nên vô cùng khủng bố quỷ dị.

Phảng phất như trong bốn phía mờ tối này, có ẩn núp từng con từng con ma quỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt thể xác và linh hồn bọn họ, nhấm nháp sợ hãi của bọn họ.

Bỗng nhiên, đúng lúc này, Lưu Tiểu Đình kêu ra tiếng.

"A!! Kia... kia..."

Cô ấy vì quá sợ hãi, trong đầu hiện lên hình ảnh mình đã nhìn thấy lúc trước, vô thức nhìn về phía vị trí mặt sông đã quay được đầu lâu.

Lập tức, sắc mặt cô ấy sợ đến trắng bệch.

Tại lúc này, mọi người cũng thấy được, hoặc là kêu ra tiếng, hoặc là bị dọa đến cả người không thể động đậy, mất đi năng lực suy tính.

Mặt sông vốn bình tĩnh lúc trước.

Một chiếc đầu lâu tóc tai bù xù chậm rãi nổi lên mặt nước.

Ào ào!
Mặt sông dậy sóng, cành hoa nổi lên bốn phía, dưới sự sợ hãi tới thét chói tai của bốn người, đầu lâu vốn đang ẩn núp trong mặt sông lao tới với tốc độ kinh người, đánh úp về phía thuyền gỗ của bốn người.

Đồng thời, rốt cục cái đầu kia cũng lộ ra toàn bộ.

Đó là một gương mặt nữ quỷ miệng chiếm nửa mặt!

"A!!!"

...

Đi đường xe gần nửa ngày, cuối cùng ba người Vương Bình cũng tới Sở gia thôn.

Vừa vào Sở gia thôn, Vương Bình đã thấy hai hộ gần sát treo lụa trắng thật cao, rõ ràng trong nhà có tang người, bọn họ đang làm tang sự.

Nếu chỉ có một nhà còn ổn.

Thế nhưng cả hai nhà cùng tổ chức tang lễ, lại còn là hàng xóm gần sát nhau.

"Nha đầu ngốc, hẳn là tình cảm của hai gia đình này rất tốt nhỉ?" Vương Bình chỉ vào hai gia đình đang lo liệu tang sự nói.

"A? Vương Bình, sao anh biết hai nhà này có quan hệ rất tốt?"

"Chuyện này còn khó hiểu sao, ra đi cũng phải đi chung, tình cảm còn không tốt à?"

Nói đến đây, Vương Bình ngẩng đầu nhìn về phía trước, liền nói ngay.

"Ôi trời ơi, nha đầu ngốc, tình cảm của toàn bộ Sở gia thôn mấy người cũng thật tốt quá đi, đây là tập thể hẹn nhau hỏa táng sao?"

Xa nhìn qua.

Sở gia thôn không chỉ có hai gia đình này treo lụa trắng, tầm mắt đảo qua, có rất nhiều gia đình đều treo lụa trắng.

Lời nói vang lên, nghênh tiếp Vương Bình lại là một đấm.

Một đấm đánh vào trên người Vương Bình, Sở Lỵ Lỵ vô cùng cạn lời, còn tưởng rằng Vương Bình có năng lực đoán mệnh, thì ra là bản thân mình suy nghĩ nhiều.

Ngoại trừ Vương Bình, Lão Trần cũng kinh ngạc, mở lớn miệng.

"Ông trời của tôi, sợ rằng hôm nay khu hỏa táng không thể làm xong việc quá, nếu lỡ đưa nhầm tro cốt thì buồn cười rồi..."

Không đợi Lão Trần nói tiếp, lão đã bịt miệng, bởi lão cảm nhận được Sở Lỵ Lỵ vừa ném tới ánh mắt giết người.

"Đùa thôi, đùa thôi, sao có thể đưa sai được."

Biểu hiện ra như vậy, nhưng trong lòng Lão Trần âm thầm lẩm bẩm.

Mình có muốn mở một nhà hỏa táng ở Sở gia thôn hay không đây… Dựa theo xu thế này, thu nhập một tháng ít nhất cũng phải một triệu.

Quên đi, vẫn nên mở mang làm ăn thứ khác thì hơn, dựa theo cách thức tử vong như thế, không tới mấy ngày người trong Sở gia thôn chẳng còn để chết nữa.

Vẻ mặt Sở Lỵ Lỵ rất trầm trọng, nhìn về phía Vương Bình đang đứng bên cạnh, nói.

"Hiện tại anh biết vì sao tôi gọi anh tới rồi chứ? Ngoại trừ một số ít nhà, mỗi nhà khác đều có người chết."

"Biết, để tôi tới làm lễ cúng chứ gì? Nha đầu ngốc, cảm ơn cô đã quan tâm tới việc làm ăn của tôi như vậy. Tuy rằng tôi không biết làm cúng bái hành lễ, thế nhưng tôi có thể học."

"Lão Trần à, tôi thiếu một đạo đồng cúng bái hành lễ tế đàn, ông tới lâm thời tiếp nhận công việc này đi."

Thình thịch!

Sở Lỵ Lỵ đấm một đấm qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.