Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, sai rồi, là tiếng gõ cửa cốc cốc cốc như nhạc cụ gõ đang tiếp tục.
Vương Bình gõ cửa, gõ tới không biết mệt mỏi.
Từ đầu tới đuôi, đừng nói tới hắn chẳng hề nói một câu, ngay cả vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối cũng đều bình tĩnh thản nhiên.
Ngoài gõ cửa, Vương Bình không còn cử động nào khác.
Mà Sở Lỵ Lỵ, từ lúc mới bắt đầu cô ấy còn thấy khẩn trương, sau đó là quỷ dị, rồi đến cạn lời.
Hiện tại, Sở Lỵ Lỵ đã ngồi trên ghế dài ở hành lang chơi rắn ăn mồi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Vương Bình ở trước cửa.
Thấy Vương Bình còn đang gõ, Sở Lỵ Lỵ lại cúi đầu tiếp tục chơi rắn ăn mồi.
Chơi mệt, Sở Lỵ Lỵ tắt game, chơi trò Liên Liên Khán.
Trong lúc nhất thời, một nam một nữ một "người".
Nam và "người" đang chơi trò "nhạc cụ gõ", nữ thì đang chơi game trên di động.
Bầu không khí cực độ hài hòa!
Thuyết minh vừa đầy đủ vừa tươi đẹp, thế nào mới là thời đại dân chủ, hài hòa.
Đại khái giằng co chừng nửa giờ...
Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ có thể cảm giác được, "người" gõ cửa trong phòng bệnh đã rất nổi giận.
Sở Lỵ Lỵ cảm giác được vì cô ấy nghe được tiếng gõ cửa nặng nề, rất giống với người bên trong đang dùng nắm tay đấm lên cửa, giống như một người tức giận đập tường phát tiết lửa giận.
Cho nên, cô ấy cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-xoat-thuoc-tinh/2127687/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.