Tuy rằng Trường Không Trác Ngọc luôn muốn khóc, nhưng số lần thật sự khóc rất ít, hơn nữa cho dù là khóc, cũng là loại bình tĩnh, yên lặng, thuần thục dựa vào vai đồ nhi, lấy cớ đi ngủ để yên lặng rơi vài giọt nước mắt nam nhi, vô cùng chịu đựng. Bây giờ y vậy mà không hề suy nghĩ lao đầu vào lòng Huyết Thiên Kiếp oa oa khóc lớn, hoàn toàn không thèm để ý hình tượng, khóc tới tối trời tối đất, cũng là tủi thân dữ lắm rồi.
Huyết Thiên Kiếp… Hẳn phải gọi là Lệ Tinh Luân cảm xúc trong lòng càng cuồn cuộn, Trường Không Trác Ngọc bất quá cũng chỉ hơn mười ngày không nhìn thấy đồ nhi, nhưng đối với Lệ Tinh Luân mà nói, đây chính là hai ngàn năm dài đằng đẵng.
Hai ngàn năm này, Huyết Thiên Kiếp không có ký ức của Lệ Tinh Luân, chỉ có thể ôm tình yêu say đắm không có hy vọng với Côn Lôn thần khí, lặng lẽ vì một thần khí không biến hóa mà bảo vệ nhân gian. Hắn biết mình không phải người tự nguyện hi sinh bản thân, kết cục của nhân gian đối với Huyết Thiên Kiếp mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Tuy nghĩ vậy, nhưng ý nghĩ bảo vệ nhân gian của Huyết Thiên Kiếp lại vô cùng kiên định, chưa từng dao động. Nghìn năm qua, hắn đi khắp mỗi ngõ ngách trong nhân gian, sau khi đốt hết tất cả ma khí ở nhân gian, đi vào ma giới.
Đi vào ma giới chủ yếu có hai nguyên nhân, thứ nhất là vì mối tình đã định trước là vô vọng của hắn, yêu phải một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-la-mot-dai-nhan-vat/587961/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.