Ban đầu là hỗn loạn, giống như người vừa mới sinh ra, chưa từng có ký ức, chỉ đơn thuần máy móc theo trận pháp an bày mỗi ngày làm việc của mình, không có ý thức.
Cho đến một ngày, một tia kiếm khí sắc bén tiến vào tâm thần trận, rõ ràng sát khí mạnh tới như vậy, lại không công kích thần trận, khi Trường Không Trác Ngọc thấy rõ người này, hơi ngước mắt, có động tác đầu tiên trong đời.
Thực đẹp. Đây là ấn tượng đầu tiên trong đời.
Thực đẹp, luyến tiếc hắn cứ vậy mà đi. Đây là tình cảm đầu tiên trong đời.
Thực đẹp, luyến tiếc hắn cứ vậy mà đi, hy vọng có thể giữ hắn ở bên cạnh. Đây là lần đầu tiên tùy hứng trong đời.
Vì thế Trường Không Trác Ngọc không tấn công người tự tiện xông vào thần trận này, tùy ý để hắn ở trong tâm thần trận, mà người này cũng không tấn công y, cứ như vậy yên tĩnh sống ở trong trận, mỗi ngày múa kiếm ngộ đạo, mỗi một động tác đều xinh đẹp phóng khoáng.
Gió đem hình dáng của hắn nói cho Trường Không Trác Ngọc, mỗi ngày Trường Không Trác Ngọc đều nhìn người này, thân ảnh huyết sắc ở trong thần trận nhẹ nhàng múa kiếm, chói mắt như vậy, giống như màu sắc duy nhất trên núi Côn Lôn.
Màu sắc của máu, màu sắc của sinh mệnh, màu sắc khiến người khác hâm mộ.
Thần trận nhìn rất lâu, nghĩ muốn nói chuyện với hắn rồi lại không thể mở miệng, hâm mộ vẻ ngoài anh tuấn và dáng người sáng sủa của người này, nhìn chằm chằm vào màu sắc chói mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-la-mot-dai-nhan-vat/587956/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.