Huyết Thiên Kiếp vốn dĩ không có tên gọi này, sau khi tỉnh lại trong Đoạn Hồn Cốc, hắn không nhớ được gì, tất nhiên cũng không rõ rốt cuộc mình là người thế nào. Xích lõa* nằm ở đáy Đoạn Hồn Cốc, trong tay chỉ có một mảnh vải viết mấy chữ “Tử kiếp phùng sinh trảm tiền trần” nhắc nhở hắn, mình là người đã trải qua tử kiếp, nên mới mất đi ký ức….
*Nude á, để trần truồng thấy tục quá à
Từ từ, vì sao cảm thấy cách nói này hơi quen tai?
Cho dù cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng trong đầu Huyết Thiên Kiếp luôn có ấn tượng mơ hồ với một số chuyện đặc biệt, thí dụ như không có quần áo, nhưng lúc nào hắn cũng có thể biến ra một thân quần áo dính máu; thí dụ như trong cơ thể có một thanh kiếm, mình tiện tay liền có thể sử dụng kiếm pháp tinh diệu; thí dụ như dưới đáy cốc này hình như có một cái lá chắn, nhưng hắn hình như có cách đi ra ngoài; lại thí dụ như… lòng bàn tay trống rỗng của hắn, vốn dĩ phải dắt theo một người.
So với một mình cô đơn càng lạnh lẽo hơn chính là, ngay cả người làm bạn với mình là ai cũng không nhớ rõ.
Hắn thử viết vài chữ, phát hiện chữ mình viết và chữ trên mảnh vải rất giống nhau, tùy tay lấy ra thiết kiếm, ở trên vách đá trước mắt khắc bảy chữ “Tử kiếp phùng sinh trảm tiền trần”, chữ viết cũng không khác mấy so với chữ trên mảnh vải.
Đây là hắn viết nhắc nhở cho chính mình, là vì để tự nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-la-mot-dai-nhan-vat/587954/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.