*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đương nhiên, các ngươi cũng có thể hiểu Trường Không Trác Ngọc chính là Đá vá trời, chẳng qua trải qua năm tháng dài lâu có linh trí mà thôi.” Thanh Điểu tiếp tục nói, “Ta không hiểu Doãn chưởng môn liều tính mạng cũng muốn cho ngươi tự do mấy năm có ý nghĩa gì, cho dù ngươi không nguyện ý, cuối cùng cũng nhất định phải trở thành thần khí chủ trận phong ấn Ma giới.”
Lệ Tinh Luân đứng ở trước mặt Trường Không Trác Ngọc, cố gắng chịu đựng áp lực của Thanh Điểu, nhìn thẳng nàng nói: “Ý của ngươi là, sư phụ ta cuối cùng cũng sẽ giống như những ma vật đó, cùng bị phong ấn trên người Chúc Long sao?”
“Đúng thế,” Thái độ của Thanh Điểu đối với Lệ Tinh Luân vẫn không tốt như trước, nhưng ngại thân phận của Trường Không Trác Ngọc nên cũng không tùy tiện ra tay, “Đá vá trời vốn phải là có linh trí nhưng không có tình cảm, giống như ta, là di vật thời thượng cổ để lại, mục đích tồn tại duy nhất là giữ gìn sự ổn định của tam giới lục đạo. Kiếp nạn nhân gian uy hiếp không chỉ nhân giới mà là toàn bộ tam giới lục đạo, chúng ta cho dù thịt nát xương tan cũng phải ngăn kiếp nạn nhân gian xảy. Ngươi cho rằng thế nào, lịch kiếp Tinh Quân?”
“Sư phụ!” Lệ Tinh Luân lập tức quay đầu nhìn về phía Trường Không Trác Ngọc, trong lòng đầy bất an.
Một Trường Không Trác Ngọc tươi sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-la-mot-dai-nhan-vat/587950/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.