Ở trong không gian trời đất quay cuồng này, Lệ Tinh Luân cảm nhận được có một người cố gắng ôm chặt lấy hắn, cho dù hiện tại mắt hắn không thể mở nổi, không nhìn thấy được diện mạo của người trước mặt, nhưng khí tức quen thuộc cùng cảm giác rung động trong lòng cho hắn biết đây là người mà hắn yêu thương nhất. Hắn trở tay ôm lấy thắt lưng Trường Không Trác Ngọc, ỷ vào chiều cao sau khi trảm huyết, đem sư phụ ôm trọn vào lòng.
Trường Không Trác Ngọc vốn định bảo vệ đồ đệ không bị không gian hỗn loạn làm bị thương chẳng hiểu tại sao trong lòng lại có chút khó chịu vi diệu, rõ ràng đồ đệ hiếu thuận như vậy, thời điểm nguy hiểm biết dùng thân thể để bảo vệ y, đồ đệ ngoan như vậy, y còn chỗ nào bất mãn?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Lệ Tinh Luân liền ôm Trường Không Trác Ngọc lăn trên một mảnh cỏ xanh mướt. Hai người ở trên thảm cỏ xanh mềm mại lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại ở tư thế Trường Không Trác Ngọc nằm trên cỏ, Lệ Tinh Luân nằm bên trên y, tay ôm chặt lấy thắt lưng y.
Có thể mở to mắt, Lệ Tinh Luân lập tức nhìn chằm chằm Trường Không Trác Ngọc, khoảng cách hai người gần như vậy, chóp mũi gần như chạm vào nhau. Chẳng biết tại sao, Trường Không Trác Ngọc đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, vội vàng đẩy Lệ Tinh Luân ra, nhảy dựng lên một cái “vèo”, sửa sang lại quần áo, nhanh chóng đánh giá bốn phía xung quanh, phát hiện không có bất kỳ sinh linh nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-la-mot-dai-nhan-vat/587937/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.