Trường Không Trác Ngọc thử đem chân nguyên truyền vào trong nhẫn ngọc, nhưng không có phản ứng gì, trong tay y, đây chỉ là một cái nhẫn ngọc bình thường. Nhưng Lệ Tinh Luân có thể dùng nhẫn để cất đồ vật, tuy rằng không gian rất nhỏ, nhưng dọc đường đi bọn họ có thể không cần ngốc hề hề mà bưng đồ đạc đi là nhờ có chiếc nhẫn này.
Nói chung, chiếc nhẫn ngọc này hẳn chỉ là nhẫn cất đồ bình thường, không ngờ rằng đây lại là bảo vật gia truyền của Lệ gia, còn giống như mọc rễ trên ngón tay Lệ Tinh Luân, không thể tháo ra được.
Hiện tại cho dù là Lệ Tinh Luân hay Trường Không Trác Ngọc đều không thể sử dụng vật có vẻ như là Thời Không Luân này, càng không thể giải thích được vì sao cái vật nghịch thiên cải mệnh mà các vị thần thượng cổ hao hết thần lực để tạo ra ấy lại trở thành vật gia truyền được truyền lại qua nhiều thế hệ của một gia tộc tu chân nhỏ như Lệ gia.
Nhưng nhẫn ngọc này nhất định không tầm thường, hơn nữa Lệ Tinh Luân phân tích rất có lý, chuyện Lệ gia bị diệt tộc vô cùng có khả năng liên quan đến cái nhẫn ngọc này.
Trường Không Trác Ngọc lướt đầu ngón tay sờ nhẹ lên nhẫn ngọc hai cái rồi nói: “Một khi đã như vậy, liền đi Hám Thiên Phong thôi, đó là nơi tọa lạc của Ma tông. Ma tông khác với chính đạo, đều không phải là nhất mạch truyền thừa. Trong Ma tông có những phương pháp tu luyện Ma tu khác nhau, hẳn sẽ có biện pháp phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-la-mot-dai-nhan-vat/587920/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.