Nhìn thấy thân phận Trường Không Trác Ngọc cứ như vậy mà được xác định, trong lòng Lệ Tinh Luân lo lắng, nhịn không được vươn tay kéo ống tay áo Trường Không Trác Ngọc.
Hai chữ “sư đệ” Trường Không Trác Ngọc chưa nói ra khỏi miệng, cảm thấy phía sau có người đang kéo mình, liền lập tức đối Ân trưởng lão nói: “Ân trưởng lão, đắc tội. Tại hạ thực sự có nỗi niềm khó nói, ta vô pháp giải thích tại sao mình có thể sử dụng bí pháp Côn Lôn phái, đợi sau này, ta sắp xếp ổn thỏa sẽ lên Côn Lôn giải thích rõ ràng với chư vị.”
Trước đó, sau khi Nhất Bần chân nhân rời đi, Lệ Tinh Luân nói với Trường Không Trác Ngọc, vô luận y có thể dùng Xuân Thu Bút hay không, đều tuyệt đối không thể nhận thân phận Doãn Trường Không này.
“Vì sao?” Trường Không Trác Ngọc mở to đôi mắt vô tội nhìn Lệ Tinh Luân, trong mắt của y rõ ràng viết “Ta muốn làm Côn Lôn chưởng môn.”
Lệ Tinh Luân hít sâu một hơi, cứng rắn nói: “Sư phụ, ngươi biết tại sao mình mất trí nhớ sao? Doãn Trường Không như thế nào lại mất tích? Ma đầu phá Côn Lôn thần trận còn sống hay không? Mấy vấn đề này nếu như không giải quyết, ta cho rằng không nên lên Côn Lôn.”
“Nhưng mà chính đạo vẫn đang chờ ta dẫn dắt bọn họ ngăn cản kiếp nạn nhân gian kìa.” Trường Không Trác Ngọc nghiêm mặt nói, “Vi sư cho rằng, đây là trách nhiệm của ta.”
Lệ Tinh Luân nắm chặt tay rồi buông ra, lại nắm chặt sau đó buông ra, sau mấy lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-la-mot-dai-nhan-vat/587917/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.