Chương trước
Chương sau
Động tác vẽ da người sống này, Tạ Ấn Tuyết sau khi bái sư năm đầu đã học được rồi.

Còn đối với những người khác mà nói, phần khó nhất đại khái là có thể vẽ ra Sở Lệ - ví dụ như những chi tiết nhỏ.

Nhưng lớp da người bọc ngoài mà Tạ Ấn Tuyết vẽ cho Sở Lệ không khác gì da tự nhiên của Sở Lệ: Mịn màng bằng phẳng, ấm áp mềm mại. Đến cả khuôn mặt cũng không khác biệt gì.

"...Sở Lệ?"

Ngụy Thu Vũ, Trần Vân, Nghiêm Chỉ... sau khi nhìn thấy đều vui mừng, cẩn thận lại gần hướng Sở Lệ.

Trần Vân sờ tay của Sở Lệ, vui mừng nói: "Tay cô ấy đang rất ấm."

"Đúng!" Ngụy Thu Vũ khóc lên vì hạnh phúc, "Tim cô ấy vẫn còn đập!"

Còn Tạ Ấn Tuyết sớm đã lùi sang một bên sau khi giúp Sở Lệ mặc xong lớp da, tuân thủ nguyên tắc phi lễ vật thị của người quân tử (những thứ không hợp lễ nghĩa thì không nhìn). Còn nhiệm vụ theo dõi tình hình của Sở Lệ đã giao cho Liễu Bất Hoa phụ trách.

Hắn nhìn các cô gái đều vui mừng bởi Sở Lệ vẫn có thể tiếp tục sống, nhẹ nhàng cong môi cười. Tạ Ấn Tuyết cho rằng tình cảm của các cô gái trong ký túc xá đều tốt đẹp, cũng rất đoàn kết.

Cười chưa được bao lâu, ánh mắt Tạ Ấn Tuyết lại hướng xuống đầu ngón tay trỏ của bản thân vừa bị chà xát. Nhìn một lúc, Tạ Ấn Tuyết liền cau mày - đầu ngón tay hắn vẫn không ngừng rỉ máu, không có dấu hiệu ngưng lại. Mặc dù ngón tay này nhìn có vẽ bị thương có chút nghiêm trọng, tuy nhiên mức độ bi thảm mà vết thương này đem lại chưa tới một phần nghìn so với nỗi đau toàn thân mà Sở Lệ phải chịu do bị lột da.

Nếu như máu trên tay hắn chảy ra có thể đủ để hắn hoàn thiện nửa bức chân dung còn lại, vậy tại sao máu chảy ra từ trên người Sở Lệ bị thương nghiêm trọng như vậy lại không đủ để hắn vẽ nốt bức họa chứ?

Lẽ nào trong cơ thể Sở Lệ chỉ còn lại ít máu như vậy sao?

Tạ Ấn Tuyết vuốt nhẹ chiếc vòng bạc, trầm tư suy nghĩ lại những chi tiết nhỏ trong bữa tiệc thịnh soạn. Bỗng nhiên hắn nhớ lại câu nói của Cao Xảo: Món phồng tôm mà đầu bếp A Nhị làm có vị tôm, là thật sự có trộn nước tôm.

Nước tôm!

Nước tôm trong phồng tôm!



Nếu như nói món vỏ tôm chiên dùng da của Sở Lệ, vậy thì nước tôm liệu có phải là máu của Sở Lệ không?

Nghĩ đến đây, Tạ Ấn Tuyết lập tức rảo bước đến bên giường. Liễu Bất Hoa lúc này cũng phát hiện ra điều không ổn nơi Sở Lệ, lông mày cau lại nghiêm trọng nói với Tạ Ấn Tuyết: "Cô ấy sắp chết rồi."

"Cái gì?" Ngụy Thu Vũ không hiểu bọn họ đang đoán đố gì, "Các người đang nói gì? Sở Lệ không phải đã ổn rồi sao?"

Tạ Ấn Tuyết cầm cánh tay phải của Sở Lệ lên, dùng ngón tay khắc lên cánh tay Sở Lệ một vết sâu. Tuy nhiên điều kỳ quái là vết thương đó không có một giọt máu chảy ra, giống như máu trong người Sở Lệ đã biến mất một cách sạch sẽ, không còn chút nào.

Nghiêm Chỉ mở to đôi mắt: "Đây, đây là sao?"

Tạ Ấn Tuyết khẽ mở miệng rồi lại khép lại, giống như chưa đắn đo xong những lời cần nói.

Điều này không giống như việc vẽ tranh, Tạ Ấn Tuyết có thể vẽ ra một lớp da. Dù Tạ Ấn Tuyết có bản lĩnh qua ải, cũng khó mà tạo ra được một lượng máu nhiều và phù hợp để giúp Sở Lệ tiếp tục sống.

Bút có thể vẽ được người. Tuy nhiên thứ vô hình như máu thì hắn phải vẽ như thế nào?

Cho dù là có thể, thì bây giờ cũng không kịp nữa rồi...

"...Xin lỗi." Tạ Ấn Tuyết ho lên vài tiếng, khuôn mặt trở nên trắng bệch hơn, đôi môi lại nhuộm vết màu đỏ. Cuối cùng hắn nói với mấy người Trần Vân, Ngụy Thu Vũ bọn họ: "Ta không thể cứu được cô ấy nữa."

Trong màn đêm tĩnh lặng, bay tới âm thanh đánh canh từ ngoài cửa sổ - đã là canh năm rồi.

"Ngài không phải là người đưa đò sao?"

Ấm thanh đánh canh vừa phát ra, Ngụy Thu Vũ ngẩn người hỏi: "Chỉ cần đưa ra cái giá thích đáng, ngài đều có thể cứu người mà."

Nghiêm Chỉ ấm ức chất vấn: "Rốt cục ngài muốn gì mới chịu cứu Sở Lệ chứ?"

"Người đưa đò gì chứ?"

Tạ Ấn Tuyết khẽ mở to mắt nhìn mấy người, giống như không nghe thấy bọn họ đang nói những gì.

Tạ Ấn Tuyết cũng là thực sự không hiểu. Mặc dù hắn và Liễu Bất Hoa lần đầu tham gia trò chơi nhưng vì biết được trước những quy tắc của trò chơi "Tỏa trường sinh" từ chỗ Chu Dịch Côn nên mới nhìn giống người chơi lão làng đã tham gia trò chơi vài lần rồi. Thêm vào đó những thông tin về sự tồn tại của NPC người đưa đò mà Vệ Đao nói cho đám người mới hắn cơ bản là không nghe thấy bởi lúc đó hắn và Liễu Bất Hoa đang đi dạo ở hành lang. Điều quan trọng nhất là, Chu Dịch Côn hoàn toàn không nói với Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa về điều này.

Vì vậy lúc này bọn họ nhắc đến, Tạ Ấn Tuyết mới không biết từ mới "người đưa đò" này nghĩa là gì.

Nghiêm Chỉ nghe Tạ Ấn Tuyết hỏi lại mới kịp phản ứng, tại sao bản thân lại to gan dùng thái độ này để nói chuyện với NPC. Cô ta nuốt nước bọt, run rẩy xin lỗi Tạ Ấn Tuyết: "Xin lỗi... Hồi nãy tôi mất khống chế..."

Việc Tạ Ấn Tuyết không thừa nhận bản thân là NPC người đưa đò không ai dám hỏi thêm điều gì. Mới đến hắn đã nói rằng bản thân chính là người tham gia trò chơi. Tuy nhiên bản lĩnh vẽ da người cho Sở Lệ làm sao một người bình thường có thể có được?

Trần Vân sợ Nghiêm Chỉ nói thêm lời làm Tạ Ấn Tuyết tức giận, liền lau vệt nước mắt trên mặt rồi cúi người với Tạ Ấn Tuyết: "Cảm ơn, chúng tôi biết ngài đã dùng hết sức rồi."



"Như vậy là đủ rồi."

Trần Vân nhìn Sở Lệ nằm trên giường đã ngừng thở và tim đã ngừng đập, đôi mắt nhắm nghiền giống như đang chìm vào giấc ngủ rồi nói: "Ít nhất ngài đã giúp Sở Lệ ra đi một cách nguyên vẹn."

Mà không phải chết trong bộ dạng toàn thân bị lột da, cơ thể khủng bố và đáng sợ.

"Người đi rồi không níu kéo lại được, còn các cô vẫn phải tiếp tục sống." Tạ Ấn Tuyết hướng mắt xuống, đôi lông mi đen dài phủ lên khuôn mặt, nói với mọi người: "Xin nén bi thương."

Trần Vân, Ngụy Thu Vũ mắt ngấn lệ gật đầu.

Tạ Ấn Tuyết giơ cổ tay lên, dùng ngón tay trỏ của bàn tay phải làm bút, dùng máu trên đầu ngón tay phủ lên vết thương mà hắn gây ra trên cổ tay của Sở Lệ, lại lau vết máu đi, cổ tay Sở Lệ liền trở nên hoàn hảo không chút vết tích. Sau đó, Tạ Ấn Tuyết xoay người rời khỏi dãy nhà sau cùng với Liễu Bất Hoa.

Trên đường trở về phòng, Tạ Ấn Tuyết lại bắt đầu ho.

Liễu Bất Hoa đi đến trước đỡ cánh tay phải của Tạ Ấn Tuyết. Vết thương trên ngón tay hắn vẫn chưa được xử lý, máu chảy tí tách vài giọt lên trên nền đất. Hắn thở nhẹ một hơi: "Hạn chế nơi này đối với ta quá lớn..."

Lúc nãy khi hắn vẽ bức chân dung kia, trong lúc vẽ chỉ cần không tập trung một chút thôi là sẽ thất bại. Tuy nhiên nếu như trong thế giới hiện thực thì hắn không cần tốn sức như vậy.

Tạ Ấn Tuyết kéo dải dây cột tóc màu đỏ xuống băng bó vết thương trên tay, hỏi Liễu Bất Hoa: "Bất Hoa, ngươi có biết "người đưa đò" nghĩa là gì không?"

"Không biết." Liễu Bất Hoa lắc đầu, "Chu Dịch Côn chưa nói với chúng ta."

"Đồ chó má."

Tạ Ấn Tuyết nuốt vị ngọt tanh trong cổ họng, mắt nhìn xuống cười một tiếng, vẻ mặt dịu dàng, tuy nhiên lời nói phát ra lại là lời nói bậy chửi mắng người: "Đúng là chó cắn người thì không sủa."

Hy vọng Chu Dịch Côn vì không biết "người đưa đò" nên mới không nói cho bọn họ, chứ không phải vì cố ý giấu giếm, không thì...

Liễu Bất Hoa lại nói: "Cha nuôi, để ngày mai con đi nghe ngóng từ những người khác."

"Tùy." Tạ Ấn Tuyết không phải rất để tâm, "Dù cho nghe ngóng không được, ta đại khái đã đoán ra đó là gì rồi."

Hắn thậm chí còn cho rằng sự hiểu nhầm này cũng khá tốt, còn có thể tiết kiệm khá nhiều sức lực giải thích.

"Trở về phòng nghỉ ngơi đi." Tạ Ấn Tuyết ngẩng đầu nhìn đêm trăng treo trên cao cạnh những đám mây, cười nói: "Ta ngày càng thích nơi đây rồi."

Buổi sáng giờ Thìn vừa tới, người hầu đã đem đến cho mọi người cháo bát bảo để thưởng thức. Ban ngày đám người hầu vẫn mặc quần áo màu xám, nhìn thì chẳng có vẻ gì đáng sợ. Vệ Đao, Cao Xảo đám người nhìn thấy cháo bát bảo là đồ chay, lần lượt thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như hôm qua vẫn còn có người chờ đợi món mặn thì ngày hôm nay không có một ai sẽ muốn nhìn thấy thịt nữa.

Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ cả một đêm không rời khỏi chái phòng phía Đông, cho mãi đến khi trời sáng mới dám mở cửa. Bọn họ biết được tình hình tối hôm qua từ miệng Vệ Đao: Sở Lệ đã ra đi, thi thể cô ấy khi mặt trời vừa ló rạng đã bị quản gia cùng người hầu tới khiêng đi, không biết đi tới chốn nào.



Còn Hạ Đóa mặc dù không chết nhưng đôi chân cô ta từ đầu gối trở xuống đã không còn nữa rồi.

Theo lời Hạ Đóa và Đới Nguyệt, là do đầu bếp A Tứ tối hôm qua đem dao tới chặt đi. Bây giờ cô ta đang nhờ thuốc thang băng gạc mà bản thân đem theo cùng hộp cứu thương của Vệ Đao để tiếp tục mạng sống.

Đến đây, mọi người cuối cùng cũng hiểu, món mặn trong bữa tiệc thịnh soạn tối hôm qua có nghĩa là gì.

Vì vậy khi mọi người tiến vào tiền viện một lần nữa, mặc dù được tắm dưới ánh nắng ấm áp và sáng sủa, nhưng khó tự chủ mà cảm nhận được cái lạnh đến tận xương.

"Hôm nay chúng tôi vẫn phải đi tìm nguyên liệu nấu ăn đúng không?" Nghiêm Chỉ có lẽ là cả đêm không chợp mắt, vì vậy mà vết thâm quầng trên đôi mắt vô cùng rõ ràng. Đả kích sau khi chứng kiến Sở Lệ ra đi đối với cô mà nói rất lớn, bây giờ cả người như có chút vấn đề về thần kinh, nhìn những cây rau sinh trưởng tùy ý trong vườn rau mà rì rầm, "Nhưng mà chọn nguyên liệu thì có tác dụng gì? Sở Lệ hôm qua đã chọn tỏi, 14 món ăn không món nào có tỏi. Kết quả thì sao? Cô ấy chết rồi."

Nguyên liệu tất nhiên có tác dụng. Tác dụng của nguyên liệu là tạo ra thực đơn, cuối cùng cái quyết định sống chết của chúng ta vẫn là tên món ăn."

Trần Vân đứng cạnh Nghiêm Chỉ, không giống như Nghiêm Chỉ, sau khi trải qua chuyện tối qua, ánh mắt cô ấy đã trở nên cứng rắn hơn: "Còn chúng ta..."

Tạ Ấn Tuyết tiếp lời Trần Vân, nhạt nhòa nói: "Chính là một phần của nguyên liệu."

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Tạ: Đúng vậy, ta đích thực không phải người bình thường.

Mọi người: Đúng.

Sếp Tạ: Ta là người ưu tú nhất.

Mọi người: Không, ngươi là NPC.

Sếp Tạ:?

NPC:?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.