Dịch: Vô Thần
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
Lúc này, Sở Tiên đứng trên tàu hộ vệ thấy chiếc quân hạm đang dừng lại trên mặt biển thì cũng hơi sững sờ, nhưng hắn không ra lệnh lái tàu hộ vệ rời đi mà vẫn dựa theo lộ tuyến cũ.
Sở Tiên hơi do dự, sau đó cầm điện thoại ra gọi cho Thạch lão.
- Alo, Tiểu Tiên à, gọi điện thoại cho ta có chuyện gì không?
Thạch lão vừa nghe điện thoại của Sở Tiên, không hề vòng vo trực tiếp hỏi hắn.
Từ sau khi trục vớt xong bảo tàng, Sở Tiên và Thạch lão cũng không có liên lạc lại, quan hệ của hai người cũng không có tồn tại tình thân hay là tình bạn. Chỉ là Thạch lão còn thiếu hắn một món nợ ân tình.
- Thạch gia gia, lúc ta đi ngang qua vùng biển Hoàng Hải có phát hiện một ít đồ tốt, món đồ đó rất đáng giá, nhưng ta lại không có khả năng lấy nó về, cho nên nghĩ đến Thạch gia gia.
Sở Tiên vừa cười vừa nói.
- Ồ? Chẳng lẽ ngươi tìm được bảo tàng thuyền đắm?
Ở đầu dây bên kia Thạch lão trên mặt lộ ra vẻ hứng thú, hiếu kỳ hỏi.
- Không phải.
Sở Tiên khẽ lắc đầu:
- Là vàng cát, ta phát hiện ra một mỏ vàng cát ở dưới đáy biển, sản lượng cực kỳ lớn.
Thạch lão đang uống trà nghe xong lời của hắn, trên mặt ngẩn ra, ngồi thẳng thân thể của mình:
- Thật sự là vàng cát chứ?
- Không sai.
Sở Tiên xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-bien-thanh-ca/3275322/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.