Chương trước
Chương sau
Người dịch: ThanhThuy

Biên: Cẩuca

Team dịch: Cá

Nguồn: TruyenYY.com

- Ha ha, vậy thì hãy đem hết sức mạnh của ngươi ra đây, chúng ta cùng đấu một trận.

Sở Tiên sắc lạnh nhìn Tôn Đại Chí, không hề lay động trước sự tỏ vẻ yếu thế và chịu thua nhận lỗi của hắn. Chuyện của chị gái và anh rể đã thực sự đã chạm tới giới hạn của Sở Tiên, mà một khi đã chạm tới giới hạn thì quyết không có sự nhân từ, phải chịu trách nhiệm trước sai lầm mà mình gây ra, dám cậy mạnh ức hiếp yếu à.

Sở Tiên vẫn là một con người bình thường mà chị gái anh rể của hắn lại bị đánh một cách vô cớ, nên khi đối diện với chuyện này hắn quyết không chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào.

- Mày….

Tôn Đại Chí sắc mặt tái nhợt nhìn Sở Tiên, có chỗ dựa, mẹ kiếp nó có chỗ dựa nên nó không sợ, nếu như nó không bị điên thì chứng tỏ nó có thế lực rất mạnh.

- Muốn đánh phế tứ chi của bọn tao là điều không thể.

Tôn Đại Chí nhìn Sở Tiên rồi hướng về phía gã trung niên đứng sau lưng ra hiệu.

Gã trung niên liền cầm điện thoại ra rồi nhấn một phím.

- Bịch bịch bịch! Rất nhanh chóng bốn năm chục người lao ra từ trong Hội Sở Lam Nguyệt, trong tay mỗi người đều một con thanh đao.

- Mẹ kiếp, dám bắt được đằng chân lân đằng đầu, đừng cho rằng bọn tao dễ bị bắt nạt. Hôm nay đại ca tao đã muốn hòa bình giải quyết chuyện này, nếu như bọn mày dám ép bọn tao thật thì đứng trách bọn tao vô tình.

- Đệch, ai sợ ai chứ, đừng cho rằng mình giỏi lắm, nói cho bọn mày biết Đông Chí bọn tao tuyệt đối không run sợ đâu.

- Đánh thương anh em của bọn tao, chuyện này không thể giải quyết đơn giản như vậy được, đại ca, chúng ta lên.

Tất cả bọn đàn em đều không có thằng nào tỏ vẻ sợ sệt.

Một số tên giơ đao lên rồi thét vào mặt đám người Sở Tiên.

Tôn Đại Chí nhìn đám đàn em ở phía sau lưng, ánh mắt lại nhìn Sở Tiên một lần nữa:

- Bất cứ chuyện gì đều có thể giải quyết trong hòa bình được, ngài Sở Tiên cho một con số đi.

Sở Tiên nhìn hắn cười nhạt, khuôn mặt sắc lạnh:

- Tao chọn dùng cách giải quyết của tao, lên, thằng nào dám đánh lại phế hết cho ta.

Tôn Đại Chí nghe thấy những lời này của Sở Tiên, trong lòng vô cùng hồi hộp, mẹ kiếp, lăn lộn mấy chục năm đây là lần đầu tiên gặp phải loại người này.

Tôn Đại Chí điên tiết không thể chịu đựng được nữa liền lôi một khẩu súng ra từ thắt lưng rồi chĩa về phía Sở Tiên:

- Dừng tay, Sở Tiên, tao nói cho mày biết đừng có mà điên quá, ông đã năm lần bảy lượt cúi đầu, đừng có mà quá đáng, nếu thực sự trọc giận tao thì hôm nay bọn mày đừng nghĩ đến việc ra khỏi đây, cho dù tao có phải trả bất cứ giá nào.

Đám người cá hai bên đang chuẩn bị ra tay đột nhiên chững lại hướng mắt nhìn Sở Tiên.

- Có súng cơ à, vui đấy vui đấy, mày thử bắn đi.

Sở Tiên trắng trợn nhìn Tôn Đại Chí rồi nhìn đám người cá ra hiệu:

- Tiếp tục lên.

Đám người cá không hề do dự, nhấc gậy xông lên.

Tôn Đại Chí nắm chắt khẩu súng trong tay, cánh tay hơi run rẩy, trợn tròn mắt:

- Mẹ mày chết đi cho tao.-

- Bụp!

Một âm thanh lớn vang lên nhưng đó không phải là tiếng súng nổ mà là tiếng gậy thép đập vào cánh tay.

- Á!

Tôn Đại Chí ôm lấy cánh tay kêu lên thảm thiết!

Sở Tiên khinh bỉ nhìn Tôn Đại Chí, khoảng cách giữa hai người là rất gần nhưng với tốc độ và phản ứng nhanh nhạy gấp đôi người bình thường của người cá thì hoàn toàn có thể nhanh chóng xông lên đập gãy cánh tay của Tôn Đại Chí trước khi hắn kịp nổ súng.

Nhưng cho dù người cá không xông lên làm gián đoạn thì với uy lực của khẩu súng trong tay của Tôn Đại Chí, viên đạn có bắn vào người Sở Tiên e rằng hắn cũng không bị sứt một tí da thịt nào.

Hắn bây giờ đang ở trạng thái người cá, sức tấn công hơn bảy nghìn, nghĩa là gấp 100 lần so với người bình thường, điều này có nghĩa là tất cả các loại súng phổ thông trên thế giới đều không phá được sự phòng ngự của hắn.

Còn loại súng máy hạng nặng nếu như liên tục công kích bắn vào người hắn thì mới có thể giết được hắn.

May ra hiện tại chỉ có ống phóng rốc-két mới có thể khiến hắn bị thương nặng.

Cánh tay của Tôn Đại Chí bị đánh gãy, đám người cá không hề do dự lao vào đám đàn em, khí thế hung hãn, mặt không biểu cảm trông giống như những tên bạo đồ múa gậy xông lên.

Nhất là Hổ Nhất và Hổ Nhị, chiều cao không dưới một mét chín, thân hình vạm vỡ, nếu như bị thân hình đó đè lên sẽ khiến người khác ngạt thở.

- Dám đánh đại ca của bọn tao, anh em xông lên!

Một gã thanh niên tay cầm dao hét lớn rồi hùng hổ xông lên.

Có người cầm đầu nên đám đàn em hừng hực dũng khí xông lên.

Nhưng kết quả vô cùng thê thảm, thê thảm tới mức đám người đó không dám tin vào hiện thực, chỉ một đòn, một đòn thôi mà không ai có thể chống đỡ nổi.

Sức mạnh của người cá vô cùng khủng khiếp, không hề dùng bất cứ kỹ năng hay kỹ sảo nào hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh của gậy thép va chạm vào dao thôi mà khiến đám lưu manh kia run rẩy tay không nhấc nổi dao nữa.

Vừa mới chỉ đụng mặt một cái mà mười mấy tên thanh niên tay cầm đao đã kêu lên thảm thiết.

Tôn Đại Chí đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng hoảng hốt, cánh tay trắng bệch run lên.

Không quá 20 giây, cả khu đấu trường bèn dừng lại, kẻ thì đau đớn ngã gục xuống đất, kẻ thì ôm đầu quỳ dưới đất.

Không thể đánh được, thực sự không đánh nổi giống như thanh niên bắt nạt trẻ con vậy.

- Đem 7 thằng thanh niên ra đánh cho nó tàn phế đi.

Sở Tiên lôi một cái ảnh ra rồi đưa cho một tên người cá bên cạnh, sau đó nhìn về phía Tôn Đại Chí:

- Nói cho tao biết, là ai tìm đến nhờ mày đập phá cái nhà hàng kia.

- Là Trần Quân, tổng giám đốc của Cổ Đạo Thực Phổ.

Tôn Đại Chí run sợ trả lời:

- Hắn không muốn lại mọc thêm nhà hàng mới ở khu Phố Cổ nên nhờ tôi giúp, tôi không hề biết nhà hàng đó của ngài Sở Tiên mở, cầu xin ngài tha cho tôi, cho tôi một cơ hội, tôi…

- Trần Quân ở Cổ Đạo Thực Phổ?

Sở Tiên lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, không hề nghe những lời cầu xin của Tôn Đại Chí rồi đi thẳng ra bên ngoài.

Đám người cá cũng rất nhanh chóng tìm ra bảy tên kia trong đám thanh niên quỳ dưới đất, những tiếng kêu thảm thiết đầy sợ hãi cất lên, ngay sau đó một tên người cá đến bên cạnh Tôn Đại Chí rồi lạnh lùng khốc liệt thực hiện mệnh lệnh khi nãy của Sở Tiên.

Sau khi Sở Tiên và đám người cá rời đi, mấy chiếc xe cảnh sát mới phóng tới, một tốp cảnh sát xông vào vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong đó liền hơi sửng sốt những rồi lại thở phào nhẹ nhõm, không ai chết là được rồi.

Không có nhiều người biết sự việc xảy ra ở bên trong hội sở Lam Nguyệt nhưng những người có máu mặt ở thành phố Hải Thanh này lại biết được nội tình trong đó.

Đàn em của Tôn Đại Chí đập phá một nhà hàng đang sửa sang rồi đánh hai người bị thương, kết quả em trai của hai người đó tìm đến báo thù, mà người đó chính là ông chủ của bể cá Tiên Cảnh.

Có người thì quen biết Sở Tiên, có người thì đã từng nghe qua cái tên Sở Tiên, trước đây chỉ nghe nói là hắn có lai lịch khá đặc biệt nhưng những hành động và việc làm lần này của hắn khiến cho tất cả mọi người ở thành phố Thanh Hải này đều trầm lặng xuống.

Cái kiểu đập phá đốt nhà trắng trợn mà lại còn làm rùng beng mọi chuyện lên như thế này hiện tại chưa có ai dám làm, mà làm xong rồi lại không bị làm sao cả.

Tôn Đại Chí bị phế rồi hiện giờ đang nằm trong bệnh viện cùng với mười mấy tên thanh niên, tất cả đều là đám lưu manh đập phá cửa hàng hôm đó.

Kết cục của Tôn Đại Chí khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ và đồng thời coi gã thanh niên đó là một sự tồn tại mà không thể động chạm đến.

Nhất là 3 thiếu phụ trẻ và một gã thanh niên trong dịp tết vừa rồi sợ đến nỗi toàn thân ớn lạnh, nếu như lúc đó thực sự đắc tội với bọn chúng thì giờ có khi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện rồi, nghĩ vậy trong lòng không tránh khỏi vui mừng.

Chuyện này khiến tất cả mọi người đều kinh sợ và có một người cũng vô cùng hoảng hốt ngồi trong văn phòng rồi nghĩ đến thủ đoạn tàn ác của gã thanh niên đó liền chột dạ.

- Liệu hắn có đập nát Cổ Đạo Thực Phổ không?

- Hắn có tìm đến mình rồi đánh cho mình tàn phế không?

- Theo như cách hành sự của hắn, hắn nhất định sẽ không tha cho mình.

- Không được không được.

Trần Quân ngồi trên ghế hoảng sợ, trong đầu lóe lên một hình ảnh, hơn chục phút sau mới run rẩy lôi điện thoại ra gọi.

- Đổng Sự Trưởng.

Trần Quân thấy điện thoại đã được kết nối, giọng nói sợ sệt kêu lên.

- Ừ, Trần Quân à? Có chuyện gì thế?

Boss to nhất của Cổ Đạo Thực Phổ đồng thời cũng là doanh nghiệp lớn nổi tiếng ở thành phố Hải Thanh, ngang tài ngang sức với ông chủ tập đoàn Kim Thị, Chu Thắng Văn.

- Đổng Sự Trưởng, tôi….

Trần Quân lí nha lí nhí rồi cắn chặt răng:

- Đổng Sự Trưởng, tôi đã làm một chuyện sai trái, hôm trước, tôi nhờ, tôi nhờ Tôn Đại Chí giúp một việc….

- Ừ?

Chu Thắng Văn nghe thấy 3 từ Tôn Đại Chí vẻ mặt trầm tư:

- Đừng lắp ba lắp bắp nữa, mau nói.

- Vâng, là như thế này, Đổng Sự Trưởng, mấy hôm trước tôi có nhờ Tôn Đại Chí đập phá một nhà hàng đang sửa sang ở trong Phố Cổ, nay chủ nhân của nhà hàng đó….

- Cậu….

Trần Quân chưa dứt lời, sắc mặt của Chu Thắng Văn liền thay đổi:

- Cậu là thằng ngu, Cậu muốn chết sao?

- Không phải, không phải đâu Đổng Sự Trưởng, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho công ty chúng ta mà, tôi thấy trong Phố Cổ chuẩn bị mở một nhà hàng nên tôi muốn ngăn cản lại, nhưng không ngờ rằng, tôi thực sự không ngờ rằng.

Trần Quân mang giọng khóc lóc, người đàn ông hơn 40 tuổi lần này đã thực sự hoảng sợ.

- Đồ ngu, đồ ngu.

Chu Thắng Văn quát mắng, vẻ mặt bối rối:

- Cậu có biết là cậu đụng chạm phải ai rồi không?

Trần Quân không nói gì, thở gấp rồi lặng im.

Chu Thắng Văn thấy Trần Quân không nói gì, hít một hơi thật sau, vẻ mặt trầm lắng:

- Cậu trốn đi đâu đó đi, tạm thời đừng quản chuyện của Cổ Đạo Thực Phổ nữa.

- Đổng Sự Trưởng.

Trần Quân thất thanh hét lên một câu nhưng rất nhanh liền cúi đầu đáp:

- Vâng, Đổng Sự Trưởng, tôi biết rồi.

- Ừ, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.

Chu Thắng Văn thở dài:

- Qua một thời gian rồi hãy trở về.

- Vâng, Đổng Sự Trưởng.

Trần Quân gật gật đầu:

- Nhưng Đổng Sự Trưởng, tôi sợ hắn sẽ đập phá quán ăn của chúng ta.

- Yên Tâm Đi.

Chu Thắng Văn lắc lắc đầu:

- Cho dù hắn có mạnh đến đâu thì cũng không dám công khai đập phá quán ăn của chúng ta đâu, nhà hàng của chúng ta không phải là quán bar của Tôn Đại Chí, mà hơn nữa Tôn Đại Chí làm sao mà sánh được với tập đoàn Chu Thị của chúng ta.

Trần Quân nghe những lời nói của Chu Thắng Văn bèn gật đầu.

Chưa nói đến địa vị của Cổ Đạo Thực Phổ ở thành phố Hải Thanh này mà ngay như tập đoàn Chu Thị thôi cũng đã là một cái tên lớn rồi, tài sản mấy tỷ liền và là một doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố Hải Thanh.

Chủ yếu là do tập đoàn Chu Thị không giống như đám xã hội đen Tôn Đại Trí, nhân vật lớn trong sáng của tập đoàn Chu Thị không phải ai cũng có thể trắng trợn động chạm được.

Dù gã thanh niên đó rất lợi hại nhưng Chu Thị cũng không hề sợ hắn.

Hơn nữa tập đoàn Chu Thị còn nắm giữ các kênh phương tiện truyền thông, nếu như gã thanh niên đó dám dở thủ đoạn đen tối thì chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền trên mạng truyền thông.

Một khi đã bị để ý trên mạng thì trâu bò đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.