Chương trước
Chương sau
Người dịch: Vô Thần

Biên: CẩuCa

Team dịch: Cá

Nguồn: TruyenYY.com

- Vậy thì tốt quá, Sở Tiên và Tiểu Dĩnh cũng đã yêu nhau nhiều năm nay rồi, mặc dù chưa thể làm hôn lễ, nhưng trước tiên đi lấy giấy đăng ký kết hôn, sau đó sinh đứa bé trước.

Sở mẫu nghe xong mẹ Tiểu Dĩnh đề nghị, lập tức vỗ vỗ đùi, mặt mũi tràn đầy tán đồng, nói.

- Ừm, có thể như vậy.

Sở phụ cùng cha Tiểu Dĩnh cũng tán đồng nhẹ gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, có thể trước tiên đi lấy giấy đăng ký kết hôn, như vậy cũng coi như là vợ chồng chân chính, lại có thể sinh đứa bé.

Cha mẹ của Tiểu Dĩnh chỉ sinh một đứa con là Tiểu Dĩnh, vì vậy mà hai người đối với việc ôm cháu ngoại cực kỳ sốt ruột, Sở phụ Sở mẫu thì không cần phải nói làm gì, Tiểu Dĩnh một đứa con gái tốt như vậy, mau để cho bọn chúng kết hôn, sau đó họ có thể sớm ôm cháu nội rồi.

Chưa kết hôn mà có con bọn họ cảm giác không tốt lắm, nhưng nếu đã có giấy đăng ký kết hôn thì khác nha, nghĩ tới điểm này, bọn họ không khỏi tự khen mình cơ trí, nhận xong chứng nhận kết hôn, thì cứ tiến hành sinh em bé thôi...

- Phụt!

Sở Tiên ngồi ở một bên thiếu chút nữa đem nước trong miệng phun ra ngoài, mặt tràn đầy im lặng nhìn cha mẹ chính mình, sau đó nhìn về phía Tiểu Dĩnh.

Tiểu Dĩnh nghe xong lời nói của cha mẹ mình cũng là trợn mắt há mồm, ngây ngốc nói:

- Mẹ, không cần gấp gáp đến như vậy.

- Không có việc gì, không có việc gì, dù sao năm nay các con cũng chuẩn bị đính hôn, vậy dứt khoát đi lấy giấy đăng ký, chỗ chúng ta cũng không phải đều lấy giấy đăng ký trước khi kết hôn mấy tháng hay sao?

Mẹ Tiểu Dĩnh khoát khoát tay, hiện tại nàng chỉ hi vọng con gái của mình nhanh lên đem con rể cột vào bên cạnh mình, trong lòng bọn họ giấy đăng ký kết hôn rất nghiêm túc và quan trọng.

- Cũng tốt, trước tiên đi lấy giấy đăng ký kết hôn cũng tốt.

Sở Tiên ở một bên nghĩ nghĩ, dù sao một cái chứng nhận thôi, cũng không phải bây giờ bọn họ liền cử hành hôn lễ, nhận chứng nhận cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, nếu như cha mẹ thúc giục, vậy thỏa mãn bọn hắn thôi.

Tiểu Dĩnh nhìn Sở Tiên, sau đó cười gật đầu.

- Vâng ạ.

Sở phụ, Sở mẫu và cha mẹ tiểu Dĩnh cũng vui vẻ nhẹ gật đầu.

- Vậy các con cố gắng nhanh chóng sinh cho chúng ta một đứa cháu kháu khỉnh đi, ha ha.

Sở Tiên cùng tiểu Dĩnh hiện tại xem như đã biết mục đích thực sự của cha mẹ, bọn họ là muốn để bọn hắn sinh cháu nối dõi tông đường.

Hai người đắng chát cười cười.

- Đừng cười chứ, các con tuổi tác cũng không nhỏ nữa, nếu như ở nông thôn thì cũng đều đã có con nhỏ rồi.

Mẹ Tiểu Dĩnh nhìn chằm chằm Tiểu Dĩnh nói.

- Được rồi mẹ.

Tiểu Dĩnh im lặng ứng phó nói.

- Mấy hôm nay các con tìm thời gian rảnh đi lấy giấy đăng ký kết hôn đi, đợi đến tết năm nay chọn một ngày nào đó định hôn.

- Vâng!

Sở Tiên nhìn thấy quyết tâm của cha mẹ trực tiếp nhẹ gật đầu, muốn đính hôn liền đính hôn, muốn lấy chứng nhận liền lấy chứng nhận, hôn lễ để sau cũng không sao.

Tiểu Dĩnh nhìn nhìn hắn, đồng thời gật đầu cười.

- Tốt rồi, đừng nói chuyện nữa, chúng ta ăn cơm trước đã, đồ ăn đều nguội hết rồi.

Cha mẹ Tiểu Dĩnh đến làm cả biệt thự trở nên náo nhiệt, người một nhà cơm nước xong xuôi liền ra ngoài bắt đầu đi dạo, sau đó đi xem cửa hàngTiên Cảnh Hải Hàng của bọn hắn, đi chợ cá nhìn một chút nữa.

Buổi sang ngày thứ ba, Sở Tiên cùng Tiểu Dĩnh, cùng mọi người tới cục dân chính để đăng ký kết hôn.

Trước đó Sở Tiên đã tìm Lý Hoa Trung bảo hắn đánh tiếng với cục dân chính trước, nhưng hôm nay đến đây đăng ký, ngoài ý muốn lại thấy Lý Hoa Trung cùng Cát Văn Thanh ở chỗ này chờ hắn.

- Ha ha, huynh đệ, không ngờ ngươi lại muốn cùng chị dâu Tiểu Dĩnh đăng ký sớm như vậy.

Lý Hoa Trung nhìn thấy bọn hắn lập tức ra nghênh đón.

- Dù sao sớm muộn đều phải đăng ký, vừa vặn người nhà đều ở nơi này nên đến đăng ký luôn. Đúng rồi, hai người sao lại tới đây.

Sở Tiên cười nói với bọn họ.

- Chúng ta đi làm ngay bên cạnh, đương nhiên muốn đến xem thử, chúc mừng nha, trăm năm chung chăn gối, chúc ngươi cùng vợ hạnh phúc mỹ mãn.

Lý Hoa Trung và Cát Văn Thanh hai người chúc mừng, sau đó hướng phía Sở phụ Sở mẫu hô một tiếng thúc thúc a di mạnh khỏe.

- Cha mẹ, hai người này là bạn của con, bây giờ sắp đến tết nên người đến đăng ký tương đối nhiều, con nhờ bọn họ dàn xếp trước một chút.

Sở Tiên cười nói với cha mẹ.

- Tốt tốt.

Sở phụ Sở mẫu nhẹ gật đầu.

- Nhanh, các con đi đăng ký đi, chụp một tấm ảnh thật đẹp nhá.

- Vâng ạ.

Sở Tiên cùng Tiểu Dĩnh nhẹ gật đầu, sau đó hai người đi vào bên trong cục dân chính.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, hai người điền vào đơn xin đăng ký kết hôn, sau đó ký tên vào. Quá trình vô cùng bình thản, trong lúc điền hai người còn nhìn nhau cười.

Không đến nửa giờ, hai người tay cầm giấy chứng nhận kết hôn, sau đó cầm giấy chứng nhận chụp mấy bức ảnh.

Sở Tiên và Tiểu Dĩnh lấy phim của tấm ảnh đó, sau đó hai người đi ra bên ngoài.

- Làm xong rồi?

Cha mẹ đang chờ bên ngoài nhìn thấy bọn hắn đi ra lập tức đi tới.

Sở Tiên và Tiểu Dĩnh giơ tờ chứng nhận trong tay, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

- Tốt lắm, đã có giấy chứng nhận, vậy ta cùng nhà thông gia thương lượng một chút về hôn sự của các con, để chúng ta đi xem cho các con có ngày nào đẹp thì chọn.

Sở mẫu nhìn thấy chứng nhận thì con ngươi đảo một vòng sau đó lập tức nói ra.

- Đúng vậy, chứng nhận cũng đã nhận, cũng không thể để thời gian quá dài mà không làm hôn lễ được, chúng ta phải tìm người xem ngày lành.

Mẹ tiểu Dĩnh lập tức hưởng ứng.

Sở Tiên nhìn các mẹ có chút trợn mắt há mồm:

- Mẹ, các người không thể chơi bài này được, chuyện hôn lễ hãy để con thương lượng vớitTiểu Dĩnh là tốt nhất.

- Đúng vậy đúng vậy, chuyện hôn lễ là một chuyện rất hệ trọng, con cùng tiểu Tiên còn chưa có chuẩn bị kỹ càng.

Tiểu Dĩnh dở khóc dở cười nói ra.

Vội vàng còn không kịp chuẩn bị gì, bọn họ không nghĩ tới bị cha mẹ của mình cho vào tròng như vậy.

Hôn lễ vô cùng phiền phức, chụp ảnh chụp cô dâu, mời khách các kiểu, chí ít cần hơn mười ngày chuẩn bị, quan trọng là đối với bọn họ thì hôn lễ quan trọng hơn nhiều so với việc đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Lĩnh chứng nhận đơn giản là hai người bọn họ được pháp luật thừa nhận là vợ chồng, mà hôn lễ là trước đông đảo thân hữu bạn bè chứng kiến, được trời đất chứng giám, một tờ giấy đăng ký làm sao so được với hôn lễ được.

Tiểu Dĩnh vừa mới tốt nghiệp, nếu lập tức kết hôn thì nàng vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.

Cuối cùng, dưới sự khuyên giải của Sở Tiên và Tiểu Dĩnh, cha mẹ mới bỏ đi suy nghĩ mau chóng cử hành hôn lễ cho bọn hắn, nhưng cũng liên tục nhấn mạnh, trong vòng hai năm nhất định phải kết hôn.

Sở Tiên cùng tiểu Dĩnh nhẹ gật đầu, đồng ý.

Buổi trưa, Sở Tiên, tiểu Dĩnh mang theo vợ chồng chị gái cùng Lý Hoa Trung và Cát Văn Thanh ra ngoài dùng bữa, mà các cha mẹ thì vội vàng đi mua sắm câu đối xuân cùng các loại hình đồ vật.

Năm mới càng ngày càng đến gần, Sở Tiên cho tất cả nhân viên nghỉ tết. Hắn đối với công nhân cũng không keo kiệt, cho mỗi người một bao lì xì hai vạn.

Ngư dân chất phác thấy ông chủ mình hào phóng như vậy thiếu chút nữa đã quỳ xuống, Sở Tiên nhìn bọn họ khoát khoát tay, để bọn họ hảo hảo ăn tết, ăn tết sẽ phát thêm cho họ một bao lì xì.

Đám công nhân cảm động lệ lưng tròng, nhẹ gật đầu.

Mấy ngày nay, mỗi ngày Sở Tiên đều cùng người nhà đi dạo phố, đi xem phim, hắn vốn định ngồi du thuyền dẫn mọi người đi biển dạo chơi kết quả bị cha mẹ ngăn cản, nói là sang năm mới rồi đi.

Trước giao thừa ba ngày, đột nhiên mỗi ngày biệt thự Sở Tiên rất nhiều khách đến chúc tết sớm.

Người khách đầu tiên khiến Sở Tiên không ngờ tới, nhìn thấy ba thiếu phụ và mấy thanh niên, trung niên có chút lúng túng, hắn cười nghênh đón.

- Mấy vị ngồi đi ngồi đi, không cần câu nệ như vậy.

- Không, không, Sở tiên sinh, chúng ta chỉ đến đây xin lỗi, hôm trước mấy người phu nhân chúng tôi có chỗ đắc tội mong các ngài tha thứ, đã đắc tội với chú và dì, đây là một ít thuốc bổ, mong chú và dì vui lòng nhận cho.

- Một thanh niên vừa cười vừa nói.

- Không có việc gì, Không có việc gì, mọi việc đều đã qua, cám ơn lễ vật của các ngươi.

Sở phụ Sở mẫu nhìn thấy người ta tự mình đến xin lỗi, trong lòng có chút kinh ngạc, sau đó cũng lập tức khách khí nói.

Đưa tay không đánh người mặt cười, người ta đều đã tới đây để xin lỗi, sự tình lại không lớn, còn có gì không thể tha thứ chứ.

- Dì à, thật xin lỗi, ngày đó là lỗi của tôi.

Mấy thiếu phụ áy náy cung kính khom xin lỗi.

Sở mẫu Sở phụ liền vội vàng nói không cần, đối phương có thái độ khiêm nhường loại này ngược lại làm cho bọn họ có chút ngượng ngùng.

Đưa tiễn mấy người xong, Sở phụ vỗ vỗ vai Sở Tiên.

- Tiểu tử, ngươi thật sự không có khoác lác nha!

Sở Tiên cười cười, cha mẹ Tiểu Dĩnh ở bên cạnh ngược lại thấy hơi hơi nghi hoặc, thế là Sở phụ rất tự hào kể lại chuyện kia cho bọn họ nghe một lần, cả nhà đều khen Sở Tiên có năng lực.

Mà trong mấy ngày tiếp theo, bọn họ coi như triệt để bị chấn kinh.

Sở Tiên và Tiểu Dĩnh đăng hình kết hôn của họ lên mạng, vì thế bọn họ nhận được vô số tin nhắn và lời chúc phúc. Bạn bè của Sở Tiên, cùng tất cả người quen biết, bạn học của Tiểu Dĩnh, rồi là học sinh, cả hiệu trưởng nữa.

Sau khi biết được địa chỉ nhà của bọn hắn, đầu tiên đồng nghiệp của Tiểu Dĩnh, lãnh đạo các cấp của trường học cùng hiệu trưởng, chỉ cần có thể tới, toàn bộ đều cầm rất nhiều lễ vật đến đây chúc phúc và thuận tiện chúc tết.

Cha mẹ Tiểu Dĩnh thấy người ta ân cần chúc phúc và chúc tết cao hứng đến nỗi miệng cười toe toét.

Nhất là gã hiệu trưởng kia, nhìn xem sao lại hòa ái dễ gần như vậy.

Mà những người kia chỉ là bắt đầu, cả nhà Kim Hoa, cha con Lý Hoa Trung, cha con Cát Văn Thanh cùng thị trưởng thành phố Hải Thanh cũng nhao nhao đến đây chúc mừng.

Khi bọn họ biết được thân phận những người này, từng người trừng lớn con mắt, khiếp sợ không tả nổi.

Nhưng những chuyện này vẫn chưa kết thúc, các đối tác của Sở Tiên, mấy nhà hợp tác bán cá nhao nhao chạy đến, tại mấy ngày nay, loại cá mà bọn hắn mua của Sở Tiên bán chạy quá, một cá lù đù vàng lớn bọn hắn có thể bán lời được một, hai ngàn. Cho nên nếu như có thể hợp tác lâu dài thì đơn giản là con đường phát tài của bọn họ, đối với loại tài chủ này, đương nhiên bọn hắn phải giữ gìn thật tốt.

Lãnh đạo một số siêu thị, khách sạn đều mang theo lễ vật đến đây chúc mừng.

Tiếp theo chính là một số cửa hàng hợp tác với cửa hàng bể thủy sinh. Ông chủ Vương của cha Tiểu Dĩnh đi vào biệt thự liền tỏ ra nhiệt tình thân thiết, hắn vẻn vẹn mất một chút tiền liền lấy được quyền buôn bán ở mấy thành phố. Lần làm ăn này chí ít hắn kiếm được năm sáu trăm vạn, trường kỳ hợp tác thì lại càng nhiều, huống hồ có thể có mối quan hệ cùng Sở Tiên, đối với hắn tuyệt đối có lợi ích to lớn.

Cha của Tiểu Dĩnh cũng được có cảm giác rất oai phong.

Đến phía sau là mấy người Đoàn Khả, Diêm Văn Văn, Nhậm Bằng Huy, Nghiêm Trạch Khôn.

Cuối cùng một nhà Cổ Lực đến đây chúc mừng Tiểu Dĩnh cùng Sở Tiên, đương nhiên bọn họ có thể đến đây, mặt mũi lớn nhất là bởi vì Sở Tiên từng đối với bọn họ có đại ân.

Trong vòng vài ngày, Sở phụ Sở mẫu cùng cha mẹ Tiểu Dĩnh nhìn thấy mấy chục người, mỗi người đều có thân phân khác nhau, cả kinh đến nỗi miệng không thể khép lại.

- Con trai ta thật sự quá bá đạo!

- Con rể ta thật sự quá bá đạo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.