Chương trước
Chương sau
Team: Cá

Dịch: Mậtmật912

Biên: Cẩuca

Nguồn:

Sau khi hai cái hố rộng nửa mét được đục xong, Sở Tiên trả tiền rồi cầm hai cái ghế đẩu, hai người ngồi xuống bắt đầu câu.

- Em biết câu cá không?

Sở Tiên nhìn Tiểu Dĩnh cười hỏi.

- Tất nhiên là biết rồi, trước đây em còn cùng đi câu với ba em nữa đấy.

Tiểu Dĩnh khẽ cười gật đầu.

- Ừm, vậy thì tốt, chúng ta thi xem ai câu được nhiều hơn. Trong dịp đánh bắt mùa đông như này, nếu câu được cá thì có thể mang về. Mà này, em nhìn thấy bên kia không? Bên có xếp một dãy bàn, buổi trưa có thể ăn cá nướng ở trên đó.

- Thật sự quá tuyệt vời. Chỗ này đúng là chơi vui quá mà! Em muốn tự mình câu cá rồi tự mình nướng ăn.

Tiểu Dĩnh vui vẻ đáp.

- Được thôi, đánh bắt mùa đông là việc thú vị nhất ở chỗ bọn anh đó, thời gian kéo dài 5 ngày. Hôm nay là ngày đầu tiên.

Sở Tiên cười gật đầu, sau đó đem mồi câu thả xuống hố băng trước mặt. Tiểu Dĩnh bắt chước y hệt, thả mồi cá vào trong hố.

Phương pháp câu cá này rất thú vị, rất dễ câu được cá, thậm chí có lúc cá bơi đến miệng hố băng, chỉ cần vươn tay là có thể bắt được rồi.

Bởi vì nơi này nối liền với sông Trường Giang nên là ở trong sẽ có cá sạo, cá chép còn có cả cá mè hoa nữa. Cá mè hoa rất là to, có con nặng tới 10 kg lận, lát nữa em nhớ cẩn thận chút, đừng để cá kéo vào trong nước đấy, haha.

Sở Tiên nhắc nhở.

- Anh yên tâm đi, trước khi em bị rơi xuống dưới nhất định sẽ kéo anh theo cùng.

Tiểu Dĩnh trừng mắt nhìn hắn.

- Nào nào, lại đây ngồi bên cạnh anh, lỡ như em rơi xuống dưới rồi thì anh lại phải đi tìm bạn gái khác, phiền phức lắm.

Sở Tiên cười nhăn nhở, kéo ghế của Tiểu Dĩnh lại gần mình, một tay ôm chặt lấy cô.

- Hứ! Tiểu Dĩnh khẽ cười, mắt nhìn chăm chú vào cái phao câu cá.

- Ế, sao vẫn chưa có con cá nào cắn câu thế nhở?

Câu được khoảng 5 phút, Sở Tiên có chút ngạc nhiên nhìn cái phao câu không hề động đậy.

- Mới được có 5 phút thôi mà, anh phải kiên nhẫn chút chứ.

Tiểu Dĩnh ngồi bên cạnh nói.

- Không đúng, anh nhớ hai năm trước, lúc anh với ba đến đây câu cá thì chỉ cần 2, 3 phút là đã có cá cắn câu rồi. Bây giờ quanh đây lại chẳng có con cá nào, thật là kì lạ mà.

- Anh xem, không phải là người ta câu được rồi sao, đừng có gấp.

Tiểu Dĩnh cười, chỉ về phía một bác trung niên ở cách đó không xa đang phấn khích cầm một con cá chép nặng 7, 8 cân, có vẻ như rất hài lòng.

- Cảm giác bây giờ cá ít hơn ngày trước rất nhiều.

Sở Tiên chán nản lắc lắc đầu, cũng không thèm chú ý.

Lại mười phút nữa trôi qua, phao câu của Sở Tiên vẫn như cũ, không hề có chút động tĩnh nào. Điều này khiến hắn có chút buồn bực, thế nhưng có Tiểu Dĩnh ngồi bên cạnh, hắn cũng không cảm thấy nhàm chán cho lắm.

Hai người nói chuyện trên dưới bể, khoảng 20 phút sau, Sở Tiên bắt đầu không ngồi yên được nữa, trong lòng ngứa ngáy, phóng mắt quan sát xung quanh.

- Chỉ có ngừng này cá?

Trong cảm nhận của Sở Tiên, phạm vi hơn 40 mét quanh đây chỉ có mười mấy con cá, khiến hắn cảm thấy vô cùng kì lạ.

Mực nước sâu nhất của hồ Nghi Sơn khoảng 7, 8m, bởi vì bình thường cấm đánh bắt cá nên lượng cá ở trong hồ rất nhiều. Hiện giờ phạm vi hơn 40m xung quanh lại chỉ có vỏn vẹn mười mấy mất con, mật độ này cũng hơi bất thường rồi.

“Cá bị trộm rồi sao? Hay là chạy đi đâu mất rồi?”

Sở Tiên thầm đoán trong lòng, trước đây cá ở hồ Nghi Sơn từng bị người ta bắt trộm một lần, ngoài ra còn có một lần vào mùa hè, trời mưa rất to, hàng rào ngăn cách nối liền với cửa sông trường Giang bị cuốn trôi mất, có rất nhiều cá đã bị cuốn vào lòng sông Trường Giang.

- Có vẻ như đánh bắt mùa đông năm nay thu hoạch ít hơn ngày trước rất nhiều.

Sở Tiên nghĩ, tâm trí thay đổi, khống chế một con cá mè hoa nặng vài cân bơi lại gần.

Nhìn Tiểu Dĩnh ngồi bên cạnh, trên mặt Sở Tiên khẽ lộ ra một nụ cười gian xảo, dưới sự khống chế, điều khiển của hắn, con cá mè hoa đó chầm chậm bơi tới bên phải cần câu của Tiểu Dĩnh, dùng đuôi chạm nhẹ một cái.

- Aiyo, chỗ em có cá cắn câu rồi này.

Tiểu Dĩnh đang dựa vào ngực Sở Tiên bỗng nhiên nhìn thấy phao câu của mình động đậy, liền phấn khích mà ngồi thẳng dậy.

- Ừ, cắn câu rồi, mau kéo nó lên, buổi trưa chúng ta nướng ăn.

Sở Tiên khẽ cười, vội vàng nói với cô.

- Được! Tiểu Dĩnh nghiêm túc gật gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cái phao câu cá.

Dưới sự khống chế của Sở Tiên, con cá mè hoa to bự đó tiếp tục dùng đuôi đập vào sợi dậy câu, lúc này, phao câu cá lại động đâỵ liên hồi.

- Em kéo lên nhé!

Tiểu Dĩnh có chút căng thẳng nhìn Sở Tiên hỏi.

- Kéo đi! Sở Tiên cười đáp.

Tiểu Dĩnh nhìn cái phao câu đang lay động dữ dội gật gật đầu, dùng sức kéo mạnh cần câu lên.

- Haizz, thế mà lại để cho nó chạy mất.

Sở Tiên nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô liền không nhịn được cười, giả vờ an ủi.

- Không sao, tiếp tục câu, chỗ anh vẫn còn có tiếng động đấy.

- Hihi, được, lần sau nhất định sẽ câu được nó lên.

Tiểu Dĩnh khẽ gật đầu, hào hứng đem mồi câu thả xuống lần nữa rồi ngồi thẳng người, nghiêm túc quan sát pháo câu cá.

Sở Tiên nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô liền cảm thấy rất buồn cười, thế nên là không giỡn cô nữa, lại khống chế con cá đó cắn vào mồi câu.

- Aa, lại cắn câu nữa rồi.

Trên mặt Tiểu Dĩnh lộ ra vẻ kích động, vội vàng kéo cần câu lên, ngay lập tức cảm nhận được một lực vùng vẫy rất lớn từ bên dưới truyền tới.

- Câu được rồi, câu được rồi.

Tiểu Dĩnh vội đứng thẳng người lên, hai tay kéo mạnh cái cần câu.

- Haha.

Sở Tiên bật cười rồi giúp cô kéo con cá mè hoa ra khỏi mặt nước, sau đó kéo cái dây câu lên.

- Con cá này to quá nha, ít nhất cũng phải nặng 8 cân, xem em lợi hại chưa này.

Tiểu Dĩnh có chút đắc ý nói.

- Ừ ừ, giỏi, em là giỏi nhất.

Sở Tiên bật ngón tay cái lên, sau đó để con cá mè hoa sang bên cạnh.

- Hehe, em mà, chỉ cần có lòng kiên nhẫn thì nhất định sẽ câu được cá. Anh phải kiên trì lên.

Tiểu Dĩnh cười hihi haha nói tiếp.

- Phải phải, cô giáo Dĩnh của chúng ta nói chí phải. Hay là chúng ta thi với nhau một trận đi, nào, đặt cược nào. Sở Tiên đáp.

- Được thôi, nhưng mà nếu anh thua thì anh không được phép giở trò.

- Anh làm sao có thể như thế chứ, chúng ta cho dù ai thua cũng không được giỏ trò.

- Haha, tất nhiên là được, cơ mà con cá em vừa câu được cũng được tính.

- Được. Sở Tiên gật đầu đồng ý.

- Chúng ta cược cái gì?

- Hừm.. cái này à...Sở Tiên cười hí hí, mặt dày sáp lại gần hỏi

- Nếu như anh thua rồi thì em muốn anh làm cái gì?

- Để em nghĩ xem nào.. - Tiểu Dĩnh do dự một chút rồi nói

- Nếu như anh thua rồi thì việc lau chùi dọn dẹp trong nhà sau này đều do anh làm, thời gian là 2 tháng.

- Bảo đảm không thành vấn đề. Sở Tiên vỗ vỗ ngực

- Thế nhưng nếu em thua thì em cũng phải ngoan ngoan đáp ứng yêu cầu của anh.

- Vậy anh muốn em làm gì.

- Đơn giản thôi! Sở Tiên lại cười gian xảo, tiến lại gần

- Ừm, yêu cầu của anh vô cùng đơn giản. Nếu như anh thắng rồi, thì...mấy tư thế trên du thuyền chúng ta đều phải “giải mã” toàn bộ.

- Anh!! Tiểu Dĩnh nghe thấy mấy câu này của hắn lập tức đỏ hết cả mặt, nhớ đến mấy bức ảnh mà lần trước nhìn thấy trên du thuyền.

Tổng cộng có hơn 30 hình, quả thật là vượt quá giới hạn đại não của cô mà. Cô không ngờ là lại có thể chơi như vậy, có điều cuối cùng cô vẫn không đồng ý. Bây giờ cũng không thể ngờ cái tên kia lại lôi ra nhắc lại.

- Sao nào, không tự tin hử? Không dám sao?Sở Tiên nói khích.

- Cược thì cược! Tiểu Dĩnh hung hăng lườm hẳn một cái, gật đầu đồng ý.

- Được được. Sở Tiên lập tức ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn phao của mình.

Tiểu Dĩnh trưng ra bộ mặt cực kì nghiêm túc ngồi xuống, thả mồi rồi cũng nhìn phao câu của mình không chớp mắt.

Sở Tiên nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Dĩnh, trong lòng liền bốc hỏa. Với tình hình như này thì làm sao có thể thua được?

Tâm trí chuyển động, một con cá chép lớn nhanh chóng bơi cá, há miệng cắn vào lưỡi câu.

- Aiyoyo! Sở Tiên cố ý kêu lên vài tiếng

- Cắn câu rồi, cắn câu rồi!

Tiểu Dĩnh nhìn qua, sắc mặt có chút thay đổi, trong lòng cầu nguyện hắn không câu lên được.

Thế nhưng Sở Tiên lại nở một nụ cười xấu xa, dùng sức kéo một cái, 1 con cá chép nặng khoảng 5, 6 cân liền nhảy lên.

- Hô hô, anh cũng câu được một con rồi.

- Hứ, con cá này của anh mà cũng đòi so với cá của em, vẫn là em dẫn trước.

Tiểu Dĩnh không cam tâm nói.

- Được, vậy thì đợi lát nữa anh lại câu được một con nữa. À mà anh cảm thấy cái hố này của anh đã tập trung đủ các loại cá rồi, nhất định anh sẽ thắng.

- Em còn lâu mới tin.

Tiểu Dĩnh hít thở vài cái cố nén giận quay qua nhìn phao câu của mình.

Sở Tiên bỏ con cá qua một bên, lại tiếp tục thả lưỡi câu xuống. Dưới sự điều khiển của hắn, một con cá mè hoa nặng hơn 20 cân lại cắn vào lưỡi câu.

Thế nhưng cùng lúc này, Sở Tiên cũng khống chế một con cá chép nặng 3 cân cắn vào móc câu của Tiểu Dĩnh.

- Ah! Bên em lại cắn câu rồi.

Tiểu Dĩnh kéo mạnh cần câu lên, phấn khích nói.

- Haha, của anh cũng cắn câu rồi.

Thế nhưng lúc này Sở Tiên lại cảm thấy buồn cười mà hét lên vài tiếng, một con cá mè hoa dài 70, 80 cm được hắn câu lên.

- Haha, con cá này của em hơi nhỏ ha, vẫn là cá của anh to hơn, vậy thì.. bây giờ là anh dẫn trước rồi.

- Cái gì? Tiểu Dĩnh vội vàng lắc đầu

– Chúng ta không so về cân nặng mà so về số lượng. Bây giờ tỉ số cân bằng, anh đừng có mà chơi xấu.

- Hơ ~ - Sở Tiên cạn lời, có điều hắn cũng chẳng thèm quan tâm

- Nếu như số lượng của anh nhiều hơn em, em không được giở trò nữa đâu đấy.

- Em giở trò lúc nào hả, chỉ cần anh câu được nhiều hơn em thì em lập tức nhận thua.

Tiểu Dĩnh ấp úng nói.

- Được, đây là em nói đó nha.

- Đương nhiên, phụ nữ “nhất ngôn cửu đỉnh”.

- Được.

Lại lần nữa thả lưỡi câu xuống đáy hồ, khoảng chừng 3 phút sau, Sở Tiên khống chế một con cá cắn vào móc câu. Hắn thong thả kéo cần câu lên.

Tiểu Dĩnh nhìn thấy tình hình này, sắc mặt có chút không ổn, bĩu môi tỏ ý cực kì bất mãn.

Thế nhưng lúc này Sở Tiên lại khống chế một con cá cắn vào móc câu của Tiểu Dĩnh, cô lại phấn khởi hí hửng dùng lực kéo cần câu lên.

Sở Tiên cứ như vậy, khống chế từng con cá, cứ 3, 4 phút lại cắn câu một lần, đồng thời cũng chú ý quan tâm đến Tiểu Dĩnh.

Hắn thấy cảm giác khống chế này vô cùng thú vị mà Tiểu Dĩnh cũng cảm thấy việc cố gắng đuổi theo tới tới lui lui này rất vui, cứ hứng chí mà hét lên, nụ cười rạng rỡ trên mặt chưa lúc nào tắt.

Hai người thi đấu với nhau rất vẻ, thế nhưng sắc mặt của mấy người câu cá xung quanh thì chẳng hề tốt như thế.

- Kì lạ, sao lại có thể kì lại như vậy được nhỉ. Tôi câu hai tiếng đồng hồ rồi mà mới được một con, điều này không hợp lý tí nào? Sao lại cảm giác cá ít thế này nhỉ?

- Cá đâu? Tại sao đôi tình nhân bên kia câu được nhiều cá thế mà những người khác lại chẳng câu được? Năm ngoái có phải là như thế này đâu, thậm chí có lúc cá trong hố còn tự nổi lên cơ mà.

Mấy người xung quanh nghi ngờ bàn tán, cảm thấy vô cùng kì lạ, tại sao trước đây hồ Nghi Sơn tập trung nhiều cá như thế còn bây giờ cả ngày cũng không câu nổi một con?

Nếu không phải đôi thanh nam nữ kia thỉnh thoảng câu được vài con thì bọn họ đều đã cảm thấy có gì đó sai sai.

Mà lúc này, tại vị trí cách đó khoảng hơn 1000m, 4,5 người thanh niên chầm chậm kéo cái lưới cá thả trong hồ lên.

- Đặt cái chậu lớn sang bên cạnh trước đi, để xem lần kéo lưới này được bao nhiêu cân?

- Chắc cũng phải 3,4 ngàn cân đây, Hồ Tử, mau kéo lưới lên.

- Được được, đừng gấp mà, trời lạnh như thế này, tay đông cứng lại hết rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.