Chương trước
Chương sau
Dịch: Nguyên Dũng.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Cá.

Nguồn:

- Người anh em, cậu ra tay liên tiếp như vậy giờ đây đang trở thành tâm điểm bàn tán của nhiều người rồi, e rằng trong hội trường đang có nhiều người hiếu kì về thân phận của cậu lắm đấy.

Trong lúc mấy người khác đang tranh giành bán đấu giá, anh Triệu cười nói với Sở Tiên đang ở bên cạnh.

- Sao có thể như vậy được! Sở Tiên lắc đầu nói:

- Em chỉ là muốn mua ít cá về thôi mà, hơn nữa mới bỏ ra mười mấy vạn à, ở đây tập trung toàn những đại gia mua hàng mấy trăm vạn ấy chứ, như em thì làm sao mà được coi là nổi tiếng được.

- Haha, mặc dù cậu không phải người bỏ ra nhiều tiền nhất, nhưng ban nãy cậu đã đứng đầu bảng rồi, kiểu gì cũng thu hút vô số người cho xem.

- Ôi em toát cả mồ hôi hột với anh đấy, thế này có tác dụng gì đâu?

- Có thể sẽ có tác dụng thật ấy chứ, ban nãy cậu không nghe thấy à, có vài người đang tính sau khi buổi bán đấu giá kết thúc sẽ đi tìm gian hàng của cậu, xem cậu bán gì đấy.

- Ồ, vậy hả? Sở Tiên cực kì kinh ngạc khi nghe thấy vậy.

- Vật phẩm bán đấu giá cuối cùng của phiên bán đấu giá ngày hôm nay, một con cá Bahaba Taipingensis nặng bảy mươi lăm cân tới từ Miến Điện, giá sàn ba trăm vạn, bây giờ bắt đầu bán đấu giá!

Sau khi kết thúc phiên bán đấu giá cá ngừ vây xanh đại tây dương, thì hai thanh niên bê lên trên khán đài một con cá Bahaba Taipingensis dài hơn một mét mốt, MC nhấn mạnh chú cá này tới từ Miến Điện, bởi vì ở Trung Quốc, cá Bahaba Taipingensis thuộc động vật bảo hộ cấp hai, cấm mua bán, nhưng mà cá tới từ Miến Điện lại không giống như vậy, ở nước đó không cấm bán và săn bắt loại cá này.

Con cá Bahaba Taipingensis này bán kiểu gì cũng được giá hơn con hôm qua, ít nhất một trăm vạn.

Chất thịt của cá Bahaba Taipingensis không ngon như cá ngừ vây xanh đại tây dương, nhưng mà có tác dụng dùng để làm thuốc rất là cao, nhất là phần bong bóng trong bụng nó, nhưng con cá Bahaba Taipingensis này lại không thích hợp để phân ra bán.

Loại cá Bahaba Taipingensis này có sức hấp dẫn cực lớn đối với giới nhà giàu, chí ít thì gelatin của nó có thể bảo quản lại cất đi đợi đến khi nào cần dùng lấy ra cũng tiện.

- Ba trăm mười vạn!

- Ba trăm hai mươi vạn!

- Ba trăm ba mươi vạn!

Như thường lệ, những món đồ quý hiếm thường được nhiều người mong chờ, MC vừa dứt lời thì các vị khách hàng ở phía dưới đã nhao nhao hét giá, không ai chịu nhường ai cả, nhìn khí chất của con cá đó mà không ai bỏ qua được, tập trung trong hội trường có rất nhiều thương gia giàu có lắm tiền, vậy nên ở dưới khan đài cạnh tranh khốc liệt hơn hôm qua nhiều.

- Ba trăm bốn mươi vạn. Sở Tiên bắt đầu tham gia vào cuộc đấu giá, hắn quyết định bỏ tiền ra mua con cá này, dù sao hôm qua hắn cũng đã từ bỏ một lần rồi, bữa nay làm sao mà bỏ lỡ được chứ.

Sở Tiên vừa mới dứt lời thì liền gây được sự chú ý của rất nhiều người trong hội trường, Trác Vũ nhìn thấy hắn ngay từ đầu, ánh mắt cô rực lửa giận nhìn chăm chăm vào hắn.

- Trác tổng, con này ngài tranh đi, tôi không ra tay nữa, ở đây lắm đại gia quá, haha, tôi còn vừa nhìn thấy quý bà họ Vương tới từ Đài Loan cũng tham gia buổi đấu giá ngày hôm nay. Ở dãy ghế phía sau Trác Vũ ngồi, lão Triệu đột nhiên với lên nhỏ tiếng nói với chú của cô như vậy.

- Ồ! Chú của Trác Vũ liền gật đầu đồng ý luôn, sau đó nhìn về hướng người ban nãy ra giá, quay sang nhìn Trác Vũ dò ý kiến:

- Tiểu Vũ, cái cậu thanh niên đó cháu không quen thật hả? Chiếu theo lệ thường thì những người có thể nhẹ nhàng bỏ ra bốn, năm trăm vạn không phải là nhân vật tầm thường đâu.

- Chú à, cháu nói rồi, cháu không quen anh ta, chắc là người từ thành phố khác tới ấy mà. Trác Vũ lắc đầy cương quyết.

- Vây chú sẽ tiếp tục tranh mua, nếu như giá không quá cao, thì mua về làm quà biếu cũng đáng. Chú của Trác Vũ liền gật đầu, sau đó báo giá ba trăm bốn mươi vạn.

- Bốn trăm vạn, để tôi đẩy nhanh tiến độ cho, chậm chạp quá. Sở Tiên nhìn đám đông cười khà khà.

- Ế. Đám đông đồng loạt nhìn Sở Tiên câm nín, mặt ai cũng tối sầm lại không thốt lên được câu nào, cái gì mà đẩy nhanh tiến độ chứ? Trên đời này chẳng nhẽ vẫn còn loại người như vậy?

Trác Vũ nghe thấy hắn nói như vậy khóe miệng liền giật giật liên hồi, sau đó nguýt dài rồi nhỏ tiếng lẩm bẩm:

- Đúng là đầu óc không được bình thường mà.

Sở Tiên chẳng thèm đếm xỉa đến ánh nhìn dị nghị của mọi người, hắn cũng chẳng phải cố ý khoe mẽ hay làm màu gì xất, mà là câu nói khi nãy của anh Triệu như gợi ý cho hắn vậy, thu hút sự chú ý, từ đó sẽ khiến cá lù đù vàng lớn và cá thiểu của hắn nhận được sự chú ý, nếu được như thế thì nói không chừng sẽ thu hút được người mua hàng cũng nên. - Ai cho cậu đẩy nhanh tiến độ đấu giá vậy thằng rồ kia. Những người đang đấu giá hăng bị bốn trăm vạn của Sở Tiên đập vào mặt thì không nhịn được bực tức phải nói một câu thô thiển, cũng may ở đây là trong hội trường bán đấu giá, bọn họ vẫn giữ được chút sĩ diện và tí lương tâm không chửi nặng nề hơn, chứ nếu bây giờ mà đang ở chợ thì cứ xác định là ăn chửi tím tái mặt mày, e rằng không chỉ có mắng chửi không thôi đâu, có người điên lên còn phải lôi Sở Tiên ra đập cho một trận ấy chứ.

- Bốn trăm mười vạn. Con cá Bahaba Taipingensis này nếu tính theo giá trước dây thì phải trên dưới bốn trăm vạn, nếu tính như vậy thì cuộc đấu giá bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi.

- Bốn trăm hai mươi vạn. Một người tiếp tục đấu giá, lập tức sau đó có ngay một người trả giá tiếp theo sau.

- Bốn trăm năm mươi vạn. Một người phụ nữ nhìn lên con cá Bahaba Taipingensis ở trên khán đài cười híp mắt lại, trực tiếp tăng lên ba mưới vạn.

Lúc này đám đông ngạc nhiên tột độ, ai nấy cũng quay ra nhìn người phụ nữ đó, người phụ nữ báo giá bốn trăm năm mươi vạn ấy nom dáng vẻ vô cùng quý phái đoan trang, da dẻ được chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng, nhìn rất phúc hậu và có mùi vị của một người phụ nữ từng trải, bà búi tóc cao trên đầu, trên cổ có đeo một tràng hạt chân châu, nhìn sơ qua ai cũng đoán được người này chắc hẳn phải là một nữ đại gia giàu có.

Nữ đại gia giàu có này không ngần ngại nâng giá lên luôn ba mươi vạn, làm khiếp sợ rất nhiều người đang đấu giá chung quanh đó, nhất thời không có ai theo tiếp cả.

- Bốn trăm tám mươi vạn. Lúc sau chú của Trác Vũ đưa tay lên, cũng giống người phụ nữ kia, ông tăng trực tiếp ba vạn nữa lên, khiến đám đông lại được một phen sửng sốt.

- Thú vị phết nhờ. Sở Tiên nhếch khóe môi lên cười, sau đó hô lớn lên một tiếng:

- Năm trăm mười vạn.

- Cái đệch, cái anh thanh niên này cứng đấy, người phụ nữ quý phái kia tôi có quen biết, là một chủ xí nghiệp nổi tiếng của Đài Loan, tài sản mười mấy tỉ, cực kì có tiền.

- Cái người trung niên kia cũng không hề đơn giản đâu, là tổng giám đốc điều hành của khách sạn năm sao Haddock đấy, có trong tay cổ phần không nhỏ, còn gia tộc ông ta cũng cực kì lớn mạnh nữa, cả nhà tổng giá trị tài sản mấy trăm tỉ đó.

- Còn cậu thanh niên này hình như là chủ hộ khu nuôi cá thì phải, cơ mà, cái tay này xem ra cũng thuộc loại nhiều tiền.

- Chủ hộ khu nuôi cá á, không phải chứ, nuôi cá sao mà kiếm được nhiều tiền thế được?

- Chắc chắn không sai đâu, đợi phiên đấu giá kết thúc chúng ta qua gian hàng của hắn xem là sẽ rõ thôi.

- Lợi hại thật đấy, hai vị đại gia này, còn có thêm cả một thanh niên bí ẩn kia nữa, cứ thế này thì phiên đấu giá hôm nay phải cạnh tranh gay gắt lắm cho xem.

- Cái cậu thanh niên kia nghe nói có một gian hàng ở đây, đợi phiên đấu giá kết thúc chúng ta cũng đi xem xem.

Ba người tai to mặt lớn tranh giành khiến cho cả hội trường được phen sôi động hẳn lên, mọi người bàn tán không dứt, có một số người cảm thấy tò mò về Sở Tiên hơn, có thể bỏ ra bốn năm trăm vạn chỉ để mua một con cá chắc chắn lai lịch cũng chẳng phải dạng vừa đâu, không thể là người thường được.

Thế nhưng đáng được chút ý nhất hiện nay là nhìn hắn tương đối trẻ, hai là hắn tới đây với tư cách là một chủ hộ của khu nuôi cá, điều này khiến cho đám đông vô cùng tò mò, hắn rốt cuộc đang có mưu tính gì vậy, hắn làm nghề gì mà ra nhiều tiền tới vậy.

- Năm trăm bốn mươi vạn. Người phụ nữa đoan trang quý phái kia cười, bà không để ý đến sự nghị luận của đám đông mà tiếp tục tranh mua.

- Năm trăm bảy mươi vạn. Chú của Trác Vũ cũng chẳng do dự chút nào tiếp tục theo giá.

- Ừm ừm. Sở Tiên nhoẻn miệng cười, hắn cũng nghe thấy sự bàn tán chung quanh của đám đông nhưng không để tâm, ngược lại cảm thấy bản thân sau chuyện này sẽ có lợi lớn:

- Sáu trăm năm mươi vạn.

- Ta biết ngay là cái tên đấy không tử tế gì mà. Trác Vũ nghe thấy hắn báo giá mà bắt đầu thấy choáng váng, lấy tay day day mắt mình.

Còn chú của cô bắt đầu lộ rõ sự kinh ngạc trên mặt, trầm ngâm một hồi rồi bó tay lắc đầu.

Người phụ nữ giàu có kia hướng ánh mắt nhìn về phía Sở Tiên, hắn cảm thấy có người đang nhìn mình thì liền quay đầu lại, nhìn qua người phụ nữ kia cười đầy thân thiện.

Còn người phụ nữ họ Vương đó cũng nhìn hắn mà lắc đầu, không nói một lời nào.

Đại khái trôi qua mười mấy giây sau, người phụ nữ kia cùng chú của Trác Vũ không hề báo giá nữa, cái giá hiện tại đã là quá cao rồi, nếu tiếp tục tranh giành thì chuyện đáng hay không đáng cũng không quan trọng nữa rồi, hơn nữa đến cuối cùng cũng chưa chắc đã về tay mình, vả lại họ đều là những người từng trải, đi qua quá nửa đời người rồi, cách nhìn vấn đề cũng rộng hơn người trẻ, không thể để một phút hồ đồ mà phải tranh giành với hắn như vậy, tranh tới tranh lui có khi chính mình lại bị thiệt.

- Sáu trăm năm mươi vạn à, cái công ty của tôi một năm cũng chả cho được lợi nhuận khủng như vậy. Anh Triệu ở bên cạnh hết hồn nhìn lấy Sở Tiên, hắn nhìn tình cảnh bây giờ có vẻ sẽ không có ai tiếp tục giáo giá nữa, hiển nhiên con cá Bahaba Taipingensis này sẽ thuộc về Sở Tiên rồi, cho nên hắn không kiềm được mà phải cảm thán lên một câu.

Sở Tiên cười mãn nguyện, cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh như đang thiêu đốt mình, hắn lại càng thấy vui sướng hơn.

- Xin chúc mừng vị tiên sinh đây đã giành được con cá Bahaba Taipingensis với giá sáu trăm năm mươi vạn, cuộc đấu giá của ngày hôm nay đến đây là kết thúc, xin mời các quý ông cùng quý cô đã đấu giá thành công tiến lên phía trước thanh toán tiền và nhận các món hàng của mình về, buổi đấu giá ngày mai vẫn sẽ tiếp tục diễn ra như thường lệ.

- Ở hội chợ của chúng tôi còn có rất nhiều các loại cá quý hiếm vẫn chưa được công bố đấu giá, mọi người có thể đi chung quanh nhìn ngắm xem, tin chắc rằng các vật phẩm ấy sẽ khiến các quý vị hài lòng.

MC trên bục tuyên bố một tràng, sau đó cuộc bán đấu giá ngày thứ hai cũng coi như thành công một cách tốt đẹp.

Sở Tiên không hề tiến về chỗ sau khán đài để thanh toán cũng như lấy vật phẩm mình đã đấu giá thành công về, bởi vì hôm nay những người mua được hàng tổng cộng hơn hai trăm người, trong tay mỗi người đều được phát một cái thẻ do ban tổ chức tặng, tới lúc ấy thanh toán trực tiếp là được.

Bấy giờ người đang rất đông, nên Sở Tiên không qua đó, mà quay trở về gian hàng của mình trước.

Có rất nhiều người chú ý tới hướng đi của hắn, một số người hiếu kì đi theo phía sau.

Trác Vũ thấy vậy kéo tay chú mình, cùng một vài nam nữ nữa cũng đi theo Sở Tiên.

- Chú, đợi lát nữa cháu sẽ thương lượng với anh ta, chú ở bên cạnh xem là được rồi. Trác Vũ nói với người trung niên bên cạnh mình.

- Được rồi. Người trung niên đó liền hồ nghi, nhưng ông không hề phản đối, vừa hay ông có thể nhìn thấy năng lực đàm phán kinh doanh của cô cháu gái mình.

Cơ mà khiến ông cảm thấy kinh ngạc là bọn họ tiến tới phía gian hàng có một bóng dáng quen thuộc đang ở đó.

- Xin chào người đẹp. Sở Tiên nhìn thấy bọn họ bước tới liền niềm nở vui vẻ, sau đó ánh nhìn dừng lại ở phía người trung niên kia mấy giây, hắn biết người đàn ông trước mặt mình là một người có tiền, có khả năng là do cô kéo đến để mua số cá thiểu của hắn.

- Ừm. Trác Vũ nhìn hắn nặn ra nụ cười gượng ép, sau đó liền nhìn về phía cá thiểu trong gian hàng:

- Anh có thể chứng mình chất lượng cá thiểu của anh không, nếu như anh có thể chứng minh được hàng nhái lại có chất lượng tốt ngang bằng hàng thật thì tôi sẽ tìm người mua cho anh.

- Dĩ nhiên là được rồi. Sở Tiên gật đầu luôn, sau đó nhìn về phía Nhất Ngạc và Nhị Ngạc ra hiệu.

- Chỗ tôi có một trăm con cá thiểu, tôi có thể để cho đầu bếp nấu số cá này lên ngay bây giờ, sau đó mời tất cả mọi người chung quanh đây nếm thử. Sở Tiên nhìn bọn họ một lượt:

- Ngoài ra, ở trong hội chợ có người bán cá thiểu hoang dã, tôi có thể mua một ít để cho đầu bếp nấu luôn, tiện bề so sánh chất lượng.

- Hay lắm. Trác Vũ gật đầu.

- Được, tôi đã bảo người của tôi đi mua một con cá thiểu sống ở biển về rồi, chúng ta có thể tiến hành so sánh, đương nhiên mấy người cũng có thể tìm người đi kiểm tra thoải mái. Sở Tiên nhăn nhở cười, sau đó từ trong gian hàng của mình lấy ra một con cá thiểu được đông lạnh, rồi đưa lên trước mặt của họ.

Chú của Trác Vũ cảm thấy kinh ngạc tột cùng, nhìn lên mấy dòng giới thiệu ghi trên tấm màn hình lớn, sau đó hướng ánh mắt về phía con cá thiểu được hắn lôi từ tủ kệ đông lạnh ra.

Cá thiểu không giống với cá lù đù vàng lớn, nếu như nói cá lù đù vàng vớn nuôi theo phương pháp thủ công có sự tương đồng với cá lù đù vàng lớn sống ở biển, thì cá thiểu hoang dã với cá thiểu được nuôi trồng có sự khác biệt cực lớn, thậm chí chỉ cần có người gặp qua vài lần liền có thể phân biệt ra được.

- Mấy con cá thiểu này thật sự là nuôi trồng theo phương pháp thủ công sao?

Chú của Trác Vũ là một người tinh thông về các loại ẩm thực trên thế giới, không còn lạ lẫm gì với cá thiểu cả, khi ông nhìn thấy số cá thiểu cân rưỡi này thì liền không dấu được sự kinh ngạc mà phải thốt lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.