(Mấy chương trước có dịch là lươn pelician a, nay sửa lại cho đúng là cá chình nhé).
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Sở Tiên nhìn đồng hồ thì phát hiện đã là trưa rồi, tiểu Dĩnh vẫn đang ngủ ngon lành bên cạnh, dáng vẻ ngủ say tít mít của người đẹp trông đáng yêu và quyến rũ vô cùng.
Nhìn ngắm là da trắng sữa của người yêu khiến hắn không kiềm chế được đặt tay lên đó vuốt ve.
- Hừm! Một tiếng hừ nhẹ theo kiểu giận dỗi yêu phát ra từ phía tiểu Dĩnh, cô từ tốn hé cặp mắt to tròn đáng yêu của mình ra liếc lấy tên quái vật đang dùng ánh mắt hau háu đói khát nhìn chằm chằm vào mình.
- Đừng có mà nghịch nữa, bây giờ mấy giờ rồi? Tiểu Dĩnh dùng sức đẩy cánh tay của hắn ra, mặc dù đã dùng sức đẩy ra cơ mà cánh tay rắn chắc của Sở Tiên vẫn không chịu buông cơ thể cô.
- Hơn mười một giờ trưa rồi, mau dậy thôi, dậy ăn trưa nào.
- Á? Đã hơn mười một giờ rồi cơ à. Tiểu Dĩnh hét lên một tiếng hoảng hốt:
- Ôi gay rồi, đã hơn mười một giờ rồi, tại anh cả đấy.
Tiểu Dĩnh lập tức đứng lên, lât giở tấm chăn ra nhưng lại chẳng tìm thấy quần áo của mình đâu.
- Dậy đi, quần áo của em bay đằng nào rồi, tại anh cả đấy, vứt lung ta lung tung.
- Haha, cái gì mà đều tại anh cơ, anh nhớ là quần áo của anh cũng bị em vứt cho bay loạn cả lên ấy. Sở Tiên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-bien-thanh-ca/3275239/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.