Chương trước
Chương sau
Vị trí của mấy người Sở Tiên lúc này đang đưa lưng về phía con cá mập trắng, vừa tới gần, một mùi máu tanh nồng nặc bốc lên.

- Tấn công!

Sở Tiên hét lớn lên một tiếng, cả người trong nháy mắt nhảy dựng lên, một tia hồ quang từ trong tay của hắn xẹt qua súng bắn cá, hắn nhảy nhào trên lưng con cá mập.

“Binh!”

Súng bắn cá trên tây hắn rơi mạnh xuống lưng con cá mập trắng, những chưa đâm vào trong người nó.

“Bụp bụp!”

Súng bắn cá có kèm điện áp không đâm vào trong người nó nên khiến nó điên cuồng quẫy đạp, dưới nước nó nhanh chóng lật mình một cái, muốn hất văng Sở Tiên đang ở trên người nó ra,

Sở Tiên nhìn một chút chỗ cách bọn họ cũng chỉ có hai, ba mét, nơi có một đứa nhỏ hồm há to tựa như sắp khóc đến nơi; hắn cắn răng, buông tay ra, nhanh chóng bơi về phía đứa bé.

- Vây chặt lấy nó!

Cùng lúc đó, theo ngay phía sau là đám người Nhất Kiếm, chớp lấy cơ hội con cá mập đang xoay mình, bọn họ bèn dùng hết lực của trường kiếm trong tay cùng với hải long xoa, đâm mạnh vào phần bụng của con cá.

Chỉ trong chốc lát, máu tươi đã lan rộng ra khắp nơi!

Sở Tiên nhảy tới bên cạnh đứa nhỏ, ôm chặt lấy người nó, sau đó lại nhìn thấy những đứa trẻ cách đó không xa, lập tức bơi qua chỗ đó.

- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!

Trên du thuyền, cha mẹ của bọn trẻ nhìn thấy Sở Tiên ôm con của họ bơi qua đây thì vô cùng cảm kích, liên tục nói lời cảm ơn.

- Không cần cảm ơn đâu.

Sở Tiên không có thời gian nói nhiều, ánh mắt nhìn về phía con cá mập trắng ở dưới biển!

- Cậu trai trẻ, cẩn thận một chút!

Có người trên du thuyền thấy được chàng thanh niên dũng cảm này lại sắp sửa đi xuống chiến đấu tiếp với con cá mập, liền vội vã nhắc nhở.

- Yên tâm đi! Sở Tiên vẫn không quay đầu lai, tự tin lên tiếng đáp, ngay sau đó liền nhảy luôn xuống biển.

Còn dưới biển vào lúc này, súng bắn cá trong tay hai người Nhất Kiếm, Nhị Kiếm vẫn gắt gao cắm chặt trên người con cá mập, bất luận nó có giãy dụa thế nào thì bọn họ cũng nhất quyết không buông, thỉnh thoảng còn dùng trường kiếm trong tay đâm lên người con cá, tuy rằng chỉ có thể đâm rách một chút da nó, thế nhưng con cá mập vẫn không ngừng chảy máu, xung quanh nó nhuốm cả một mảng hồng, sặc mùi máu tanh.

Sở Tiên nhanh chóng bơi qua đó, hắn chớp lấy cơ hội tóm được một cái hải long xoa có dây sau đó dùng sức ấn mạnh vào trên người của con cá, máu lập tức chảy ra lênh láng.

Bị bảy, tám cái súng bắn cá cắm lên người, lại thêm cả sự tấn công dồn của đám người Nhất Kiếm, phỏng chừng không bao lâu nữa thì con cá mập trắng sẽ rơi vào tình trạng kiệt sức.

- Không hay rồi, cá mập trắng muốn bơi xuống dưới đáy biển! Đột nhiên, trên du thuyền có một người lớn tiếng nói.

Trong lòng mọi người đều cả kinh, vội vã la lên:

- Các cậu cẩn thận, cá mập trắng muốn đang muốn giãy thoát để chạy xuống dưới biển đấy!

Không cần mọi người phía trên nhắc nhở vì Sở Tiên cũng đã cảm nhận được con cá mập này cũng đã bắt đầu giãy chết rồi, hắn nắm chặt lấy cái súng bắn cá có dây nhưng lúc này đã hơi lỏng ra, trên dó còn mang theo một tảng thịt cá mập lớn.

- Nếu nó chạy vào trong biển thì vừa đẹp!

Sở Tiên trong lòng khẽ động, dùng lực rút ra cái mũi câu khiến máu nhanh chóng bắn đầy người hắn, mà không chỉ có mình hắn mà cả người Nhất Kiếm và Nhị Kiếm cũng đều là máu tươi, nhìn qua trông vô cùng đáng sợ.

- Cẩn thận, mau buông tay ra đi!

Trên du thuyền mọi người, thấy cá mập đã bắt đầu giãy loạn thì vội vã hô to.

Con cá mập giãy lên trông như cái đầu sư tử lúc múa lân vậy, thế nhưng vết thương của nó lại quá nặng nên chỉ muốn chạy thoát ngay lập tức; nó nhanh chóng bơi xuống dưới đáy biển.

Đám Nhất Kiếm nhìn Sở Tiên một chút, ngay sau đó túm chặt lấy con cá mập, gắt gao đánh xuống dưới đáy biển.

Sở Tiên ôm lấy chỗ miệng vết thương của nó, sau đó cũng theo nó bơi vào trong lòng biển sâu.

- Bọn họ, tại sao vẫn còn chưa buông tay? Bọn họ mà bơi vào chỗ nước sâu thì sẽ bị ngạt thở mà chết mất!

Mọi người trên chiếc du thuyền đều ngây ngẩn cả người, nhìn bóng dáng đám người Sở Tiên nhanh chóng biến mất dưới biển sâu, trên mặt họ đều lộ ra sự lo lắng.

- Mấy người này cũng thật là lợi hại, thế mà lại dám đấu với cả cá mập, đúng là quá dọa người rồi!

Một màn vừa nãy nghe thì cảm giác có chút khuyếch đại, thế nhưng chính mắt bọn họ nhìn thấy một cá mập hơn năm mét thế mà lại bị năm người vây quanh phía trên, không ngừng đánh lại nó; cảnh tượng như vậy đến mấy cảnh quay bom tấn của Hollywood cũng không bì lại được.

Sở Tiên sau khi bơi sâu vào trong nước khoảng hai, ba mét thì biết là mọi người không nhìn thấy được nữa, hắn khẽ động trong lòng một cái, trong nháy mắt liền biến thành cá, mặc dù kích thước của hắn hiện tại đã đạt bốn mét, so với con cá mập trắng có hơi kém chút nhưng mà cũng coi như là vẫn lộ ra được vẻ dữ tợn.

Con cá mập đang chạy trốn thì cảm nhận thấy một luồng khí lạnh, nó quay đầu lại thì nhìn thấy Sở Tiên, bèn há mồm ra định cắn.

"Quấn chặt, điện áp, phun nước!

Trong tích tắc, thân mình Sở Tiên như một cái roi dài, quấn lấy thân người con cá một cách dễ dàng, sau đó hắn tăng thêm lực quấn xiết lấy nó khiến trên người con cá xuất hiện một vết lằn dài và đồng thời điện áp trên người hắn cũng khiến các bắp thịt của con cá nhanh chóng co rút lại.

Sau đó, một trận bóng nước liên tục rơi vào chỗ vết thương của con cá.

Cá mập trắng đau đớn giãy dụa điên cuống, nếu như lúc nó bình thường thì Sở Tiên nhất định không thể đánh bại nó, thế nhưng con cá mập bây giờ đã bị thương nặng nên hắn mới có thể đối phó với nó, công thêm có cả hai người Nhất Kiếm, Nhị Kiếm ở xung qunah thỉnh thoảng lại dặm thêm vài đòn tấn công.

Chỉ chưa đầy một phút, con cá mập trắng đã ngừng giãy dụa, Sở Tiên cảm nhận được sinh lực của nó đã cạn kiệt hết thì thở phào nhẹ nhõm.

- Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Những du khách trên thuyền đều đứng ở trên mũi thuyền, hồi hộp chờ đợi.

- Một phút rồi!

Mọi người bất giác nuốt nước bọt một cái, có lẽ mấy người thanh niên kia đã xảy ra sự cố rồi.

- Chiếc thuyền đánh cá kia sao lại đi qua bên này!

Đúng lúc bọn họ vừa nói xong thì có một bóng người ngoi lên từ dưới biển, theo sau còn có mấy người đầu trọc lốc cũng ló ra.

Thuyền của người cá từ từ tiến lại gần, lãoTầm liền ném cho bọn họ súng bắn cá vừa nãy bị rơi ra.

Nhất Kiếm lặn xuống biển lần nữa, còn trên thuyền đánh cá thì nhanh chóng thu dây về, một thân hình khổng lồ dần dần ngoi lên trước mặt mọi người.

Mọi người trên du thuyền không nhịn được mà nuốt nước bọt, sau đó la lớn:

- Lợi hại, quá tuyệt vời!

- Giỏi quá đi mất, có thể bắt được cá mập ở dưới biển, đã thế lại còn giết được nó, bọn họ ai ai cũng đều là siêu nhân rồi!

- Con cá mập hai, ba tấn cứ như thế mà bị giết, thật là lợi hại quá!

Mọi người đều hưng phấn nhìn mấy người dưới biển sau đó giơ ngón tay cái về phía bọn họ.

Cứu mạng được mấy đứa nhỏ, dũng cảm truy giết cá mập trắng, nhất là vừa rồi bọn họ còn nhảy thẳng xuống biển quyết đấu với con cá, ngầu quá đi mất!

Sở Tiên không để ý đến tiếng hoan hô của mọi người treen du thuyền, hắn nhanh chóng leo lên thuyền của người cá để hỗ trợ mọi người trên thuyền kéo xác con cá lên.

Một con cá mập nặng hai, ba tấn đúng là không phải một con số nhỏ, nhưng mà Sở Tiên lại không hứng thú với loại cá mập này cho lắm, ngoài vây cá ra thì thịt của nó cũng chỉ bán được với giá hai, ba mươi tệ một cân, mặc dù là con cá này có thể thu lại được mười mấy vạn, nhưng mà hắn cũng không thích săn bắt chúng.

Nhưng mà nếu đã bắt được thì hắn đương nhiên sẽ không lãng phí, thịt cá mập trước đây không đắt tiền cho lắm, nhưng mà hiện tại thì vật gì quý thì giá sẽ cao cho nên thịt cá mập cũng bắt đầu tăng giá, cũng coi nhu là kiếm được một khoản không tồi, đặc biệt là đôi vây cá ở phía trên, Sở Tiên định tự mình giữ lại.

Vây cá chính là một món đồ tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.