Chân Hữu Vân sửng sốt, suy nghĩ nhìn hắn.
- Báo cảnh sát đi, vừa rồi là thuyền thổ phỉ hải tai tấn công thuyền của mọi người. Sở Tiên nhìn hắn nói lại.
- Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca, chúng tôi đã báo rồi!
Chân Hữu Vân lập tức cảm ơn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
- Ừm. Sở Tiên ngồi trên ghế bên cạnh, một người lớn hơn hắn hơn hai chục tuổi gọi mình là đại ca cũng không để ý, nhìn Chân Hữu Vân:
- Ông làm nghề gì, sao lại muốn gia nhập kinh doanh nhím biển?
- Đại ca, là tôi đáng chết, bị lợi ích che mắt! Chân Hữu Vân cười xòa:
- Tôi cho vay nặng lãi.
- Vay nặng lãi! Sở Tiên cười:
- Sau lưng còn có ông chủ không?
- Không có không có, là tôi tự làm, tôi không có ông chủ! Chân Hữu Vân liền lắc đầu.
Sở Tiên gật đầu, lập tức đi:
- Tới ngư thuyền khác xem.
Lúc này, thuyền ngư ở bên không xa bị họ khống chế, 8 người ngồi trên thuyền không dám cử động.
Leo lên chiếc ngư thuyền này, Sở Tiên nhìn họ:
- Ai là kẻ đứng đầu ở đây?
- Là tôi là tôi, đại ca là tôi! Kẻ đứng đầu ngư thuyền này là một người thanh niên gầy yếu, nghe có người hỏi liền ngẩng đầu lên.
- Tại sao theo dõi ngư thuyền của ta? Sở Tiên hỏi.
- Á, đại ca tôi không theo dõi, chúng tôi chỉ là ra biển đánh cá, không ngờ có ngư thuyền tấn công chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-bien-thanh-ca/3275119/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.