Xa xa, vài tên thanh niên thấy quái vật kia đột nhiên rời đi, liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức chạy lịa chỗ Tần Chí Vĩ.
- Tần ca Tần ca, người vẫn ổn chứ?
- Tần ca, quái vật kia đi rồi, ngươì không sao chứ?
- A! Các ngươi cút hết cho ta! Chân của ta mất cảm giác rồi, có phải đã bị cắn mất rồi không! Tần Chí Vĩ đau đớn nằm trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ nói.
- Tần ca, vẫn còn, vẫn còn, chỉ chảy mất một ít máu thôi, không sao rồi, chúng ta lập tức đi viện đây ạ!
Một vài ngư dân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liền tò mò nhìn về phía mấy người bọn họ, nhưng chỉ thấy vài tên đang cõng một người chạy ra bên ngoài, mà cái người đang được cõng đó, mồm vẫn không ngừng chửi rủa.
- Âm thanh này nghe quen quen nha, chẳng lẽ lại gặp báo ứng rồi à? Một vài ngư dân có chút hả hê nghĩ, sau đó lập tức đóng cửa đi ngủ.
"Hắc hắc!". Dưới sự điều khiển của Sở Tiên, cá sấu quay lại khu nuôi cá.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn lợi dụng cá sấu để cắn chết tên Tần Chí Vĩ kia. Thứ nhất, như vậy quá tàn nhẫn rồi. Thứ hai, hắn không muốn làm to chuyện này. Một khi gây ra án mạng, nhất định sẽ động tới cảnh sát, thậm chí sẽ khiến đội săn lùng động vật nguy hiểm đến lùng bắt cá sấu. Làm như vậy thì không có chút lợi nào cho hắn cả.
"Cá sấu cắn đứt đầu khớp xương chỗ bắp đùi của hắn, sau này chân hắn có thể sẽ để lại thương tích, thậm chí là tàn tật đi. Coi như lần này là cảnh cáo ngươi, nếu còn có lần sau thì sẽ không dễ dàng cho ngươi như vậy đâu!" Sở Tiên lạnh lùng cười, sau đó đắp chăn ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Sở Tiên liền chào cha mẹ rồi rời đi, đi một mạch đến khoảng 1h chiều thì đến một khu chỡ cũ, hắn nhìn nhìn hai túi cá khô trên xe, sau đó lấy một túi xuống.
Cá khô là do mẹ Sở bắt hắn mang theo, nói là để cho con dâu mình là Tiểu Dĩnh ăn. Sở Tiên chỉ cười mà không từ chối, nhận lấy khoảng hơn cân cá khô mang đi.
Lúc đi vào trong chợ thì nhìn thấy hai con người đang ăn cơm, hắn nhìn bóng hình xinh đẹp bận y phục màu trắng tinh khiết đến ngẩn người, lập tức đi tới.
- Phổ Phổ, sao bây giờ mới ăn cơm vậy?
- A! Ca ca anh đã trở về rồi, ngày hôm nay hơi đông khách nên ăn cơm hơi muộn ạ! Phong Phổ Phổ nghe thấy tiếng của Sở Tiên, bèn ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt vui vẻ, hai mắt lấp lánh, trông vô cùng đáng yêu.
"Ừ!" Sở Tiên gật đầu, lập tức nhìn về phía Đường Thu Mộng, cười cười chào hỏi:
- Xin chào!
- Ừ, không ngại ta ở chỗ này ăn cơm chứ? Đường Thu Mộng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói.
- Ha ha! Đương nhiên không ngại, rất rất hoan nghênh! Sở Tiên cười đáp.
- Ừm! Mỗi ngày đều thấy Phổ Phổ ngồi một mình trong tiệm, ta buổi trưa cũng rảnh nên qua đây chơi với muội ấy.
- Thu Mộng tỉ tỉ rất tốt bụng, lại còn rất xinh đẹp nữa. Phong Phổ Phổ gật gật đầu, khuôn mặt vui vẻ nhìn hắn.
Sở Tiên hơi ngẩn người, nhìn vẻ mặt tươi cười của Phổ Phổ hắn cảm giác như trong đó có hàm ý khác, hắn ôn nhu xoa đầu nàng, nói:
- Anh có mang từ nhà một chút đồ ăn, mọi người lại đây nếm thử đi.
Nói rồi hắn đưa gói cá khô ra trước mặt hai người:
- Nếm thử đi, đảm bảo đây là món ngon nhất mà hai người từng được ăn.
- Cám ơn ca ca! Phổ Phổ vui vẻ tươi cười với hắn, lấy đũa gắp một miếng cá khô.
- Haha! Đương nhiên ngon rồi, đây chính là phương thức bí mật! Sở Tiên thấy đôi môi hồng phấn hơi nhếch lên cùng biểu cảm đáng yêu của nàng, không nhịn được bèn nhìn thêm, lập tức trong lòng tự nhắc nhở: "Thấp nhất ba năm cao nhất tử hình, thấp nhất ba năm cao nhất tử hình".
Đường Thu Mộng nhìn bộ dạng ham ăn của Phổ Phổ, cũng lấy một miếng cá khô cho vào miệng, nàng càng nhai, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng phong phú, hai mắt mở to, nuốt xuông rồi vẫn không nhịn được mà mút mút ngón tay."Trời ạ, ăn cơm thôi mà, có cần phải mê người đến vậy không?" Sở Tiên giật giật khóe miệng.
Nhìn hai người họ ăn, thật đúng là một loại mê hoặc.
- Cá khô này thực sự rất ngon, đúng là mĩ vị tuyệt nhất mà ta từng được ăn. Đường Thu Mộng có lẽ đã phát hiện ra ánh mắt của Sở Tiên, có chút đỏ mặt, bèn vội vàng nói chuyện để rời tầm mắt hắn.
- Đúng vậy, là món ngon nhất đó. ở đây có bốn vị, cô có thể thử từng vị một. Sở Tiên gật đầu cười.
- Ca ca, anh đã ăn cơm chưa? Phổ Phổ ngẩng đầu hỏi.
- Anh trên đường đến đây đã ăn rồi, hai ngươi ăn nốt đi!
Không đầy 10 phút sau, hai người họ đã giải quyết xong gần một cân cá khô, nhìn bộ dáng muốn ăn nữa của họ mà thấy thật muốn cười.
- Ca ca! Đây là tiền bán được cá vàng trong mấy ngày anh đi, tổng cộng bán được năm mươi lăm con, trong weibo và facebook đều có, bây giờ em sẽ chuyển cho anh. Phong Phổ Phổ sau khi ăn xong liền đưa một sấp tiền cho hắn. Sở Tiên gật đầu, năm mươi lăm con cá vàng, bình quân một ngày là hơn 10 con, ừm, buôn bán cũng không tệ.
- Ngươi buôn bán như vậy, thật đáng ngưỡng mộ nha! Đường Thu Mộng nhìn hắn nói.
- Cũng tạm được, Sở Tiên cười nói:
- Đúng rồi, việc buôn bán bên tiệm cô thế nào rồi?
- Cũng không tệ lắm, mượn được của ngươi một ít hào quang! Đường Thu Mộng tự đáy lòng nói, các thú cưng có trong cửa hàng của nàng đều khá quý hiếm, như mèo teacup, chó pomeranian... Gía cả cũng đều gần chục nghìn tệ, rất nhiều khách hàng đến tiệm của Sở Tiên sau đó vì hiếu kì mà ghé vào tiệm thú cưng xem, kéo theo một lượng khách lớn, có khách thì sẽ có tiền, nói tóm lại là kinh doanh rất được.
- Vậy thì chúc mừng!" Sở Tiên vừa cười vừa nói.
- Ừ, tôi về tiệm đây! Đường Thu Mộng vẫy tay với hắn.
Sở Tiên gật đầu, nhìn bóng lưng của nàng, cảm giác thái độ của cô với hắn đã tốt hơn nhiều.
Sở Tiên ngồi trên ghế, mở weibo ra, liền nhìn thấy đã có thêm mấy đơn đặt hàng, bèn ghi lại từng cái một.
Trong mấy ngày hắn về nhà này thì cũng đã bỏ túi được hơn trăm đơn đặt hàng, nhưng hắn đều tỏ ý xin lỗi, mong mọi người đợi thêm một tuần nữa, mà con người ta càng thứ không có được thì lại càng muốn có hơn, vì thế từng người một đều không đợi được mà kể khổ với hắn trên weibo.
Một vài kẻ mua được thì lại đắc ý khoe khoang trên weibo, những kẻ thấy hoạn mà vui thì lại nói mỉa móc.
Mà một số kẻ có ý đối với tiệm cá vàng này thì lại âm thầm thở phào: "Xem ra tiệm này cũng không phải có quá nhiều cá vàng." Việc hắn làm cũng đã xóa đi nghi ngại của một số người.
- Xem ra lại phải đi thu mua một mẻ cá vàng nữa, lại còn phải chuẩn bị cá cho cuộc thi cá kiểng Aquarama nữa chứ. Sở Tiên suy tính.
Hắn vô cùng xem trọng cuộc thi Aquarama này, nếu biết nắm bắt cơ hội lần này thì hắn có thể chính thức gia nhập thị trường cá kiểng quy mô lớn, qua đó thu hút thêm một vài khách hàng, hơn nữa cũng muốn nhân trận đấu lớn lần này, kiếm thêm một khoản kha khá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]