Nhiều ngày sau, khi cánh chim đã mỏi mệt, khi mặt trời đã nhiều lần khuất dạng, khi ánh trăng đã nhiều lần sáng tỏ, rốt cục, Lý Thuần Quân đã tìm đến Trung Vực.
Hắn không nhớ rõ là mình đã phi hành trong bao nhiêu ngày, hắn chỉ nhớ là mình đã ngốc trên phi kiếm rất lâu. Trong trường hợp không có không gian pháp bảo trợ giúp, khoảng cách địa lý thật sự là một cực hình đối với bất cứ ai.
Bất quá, đây cũng không phải lần đầu hắn thể nghiệm cảm giác này. Bởi vì lần trước, khi đơn thân rời khỏi Hoàng Đô, hắn cũng đã từng nhận lấy một cảm giác tương tự.
Tùy tiện chọn một toà thành, Lý Thuần Quân hạ kiếm cuốc bộ. Ngoại hình của hắn cũng không có bao nhiêu thay đổi, vẫn y nguyên là một nam tử rất bình thường mặc một bộ thanh sam cũng bình thường không kém, nhìn qua không có gì nổi bật, rất dễ lầm lẫn với người thường.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là ánh mắt của hắn giờ đây đã hiện lên thêm rất nhiều cảm xúc, không còn giống cá chết như nhiều năm trước nữa.
Phi hành đã lâu, tích cốc đan hắn đã sớm ăn đến phát ngán. Thế nên, ngay sau khi vào thành, hắn đã lập tức tìm đến một tửu lâu tương đối xa hoa ngồi ăn uống cho thoả thích.
Không lâu sau, mỹ thực cùng mỹ tửu đã được dọn lên bàn. Lý Thuần Quân tựa như bị Mộ Khuynh Tiên nhập thể, sức ăn đột ngột tăng lớn lên rất nhiều.
Vừa ăn vừa thưởng thức mỹ tửu, tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-that-su-la-dang-cuu-the/3119554/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.