Đêm thứ mười kể từ khi Lý Thuần Quân đặt chân đến hoang mạc, hắn lúc này đã gần như kiệt sức. Thú thật, chính bản thân hắn cũng không nghĩ tới lại có ngày việc dạy học lại giày vò hắn thành cái dạng này.
Hắn không dám nói cư dân ở đây là ngu ngốc, nhưng sự thật là họ không có một chút khái niệm nào về lực lượng của thiên địa cả. Mà trong khi đó, đấy lại chính là những kiến thức nền tảng để trở thành một Trận Sư.
Hơn nữa, muốn người khác thấu hiểu những lí giải của hắn về lực lượng thiên địa tự nhiên cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Đến tận bây giờ, hắn đã soạn qua gần mười cái giáo án, thế nhưng chưa cái nào là thích hợp cho việc giảng dạy cả.
Dẫn dắt cả một nền văn minh ra khỏi sự lạc hậu và nghèo đói... Nói thì dễ lắm, nhưng làm thì lại khó cực kì. Bảo sao phần thưởng lại hậu hĩnh đến như vậy...
Nhưng mà, đã làm đến đây rồi, hắn cũng không thể bỏ dở giữa chừng được.
Nói thật, hắn vẫn có một chút niềm tin là mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ, dẫu cho tình hình trước mắt không được lạc quan cho lắm.
"Thúc thúc, ngươi chán rồi sao?" Bạch Khiết phiêu đãng trên không trung, lộ vẻ hiếu kỳ hỏi.
Lý Thuần Quân lắc đầu: "Không phải, ta chỉ đang thắc mắc không biết đến khi nào thì cái cơ duyên kia mới chịu xuất hiện"
"Vậy sao?"
Tuy là Lý Thuần Quân vẫn không chán, thế nhưng Bạch Khiết thì đã sớm chán ngấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-that-su-la-dang-cuu-the/3119536/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.