Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, cả toán binh lính kia lại trở về trước huyết thạch với đôi bàn tay trắng. Mặc dù tất cả đều đã rất cố gắng, thế nhưng họ căn bản không cách nào tìm ra tung tích của kẻ đột nhập.

Nói đúng hơn, cả bọn đều không hề biết kẻ đột nhập thật ra chính là một trong số họ!

Ngoài ra, sau khi bàn bạc ít lâu, những kẻ đang âm mưu tạo phản kia đã lập ra một kế hoạch tương đối hoàn chỉnh. Mà thân là một người tham gia, lẽ dĩ nhiên Lý Thuần Quân sẽ nắm giữ mọi thứ ngay trong lòng bàn tay.

Hắn biết rõ những con cờ kia chỉ là đang giãy chết mà thôi. Hơn nữa, kế hoạch mà chúng lập ra cũng không có tính khả thi cho lắm... Chỉ là, nó lại có tính quấy rối cùng đánh lạc hướng rất mạnh, và hắn chính là muốn mượn điểm này để thừa cơ trốn đi.

Lý Thuần Quân không biết mình đã ở trong này bao lâu rồi, nhưng hắn nghĩ việc để Thái Linh công chúa tiếp tục ở lại trong nhẫn trữ vật sẽ không hay lắm.

Thậm chí... Đâu đó còn có một điểm khả năng sẽ phát sinh cừu hận.

Hắn không nghĩ nha đầu đó sẽ hẹp hòi đến như vậy... Nhưng việc thoát khỏi đây càng sớm càng tốt là lẽ tất nhiên.

"Vẫn không tìm được?"

Quay đầu lại nhìn những binh sĩ dưới trướng của mình, tên thống lĩnh kia dường như đã mất hết kiên nhẫn, khắp mặt mũi đều là cảm xúc thất vọng.

Dần dần, biểu lộ của hắn ta trở nên âm tàn lãnh khốc, mà ánh mắt lẫn thanh âm cũng càng lúc càng khiếp người: "Một lũ vô dụng! Chỉ có mỗi con nhãi ranh đó thôi mà cũng không tìm được! Các ngươi nghĩ mình có xứng đáng làm một thần tộc hay không?"

Ngươi thì có chắc?

Đó là tiếng lòng chung của rất nhiều binh sĩ đang có mặt ở đây.

Bọn hắn không bất mãn chỉ vì bị tên này mắng chửi... Mà thật ra, thứ làm bọn hắn bất mãn chính là tư cách của cái tên thống soái nên chết một vạn lần này.

Nói thì hay lắm, nhưng một kẻ đã nhẫn tâm tàn sát chính cả đồng loại như ngươi thì xứng đáng làm một thần tộc hay sao?

Ai cũng được, bất quá chỉ duy nhất ngươi là không có tư cách mắng bọn ta!

Sau một lúc mắng chửi liên hồi, dường như tâm tình của các binh sĩ ở đây đã dần đạt đến giới hạn. Một số người bắt đầu rục rịch phản kháng, nhưng ngay khi những người đó sắp sửa mở miệng, họ đã bị kẻ bạo chúa kia chém chết ngay tại trận.

"Ngươi...!"

"Đây là chút tác dụng cuối cùng của các ngươi" Tên thống lĩnh kia nhếch miệng, lộ ra một nụ cười khát máu: "Nào, mau hiến dâng cả cơ thể lẫn linh hồn cho ngài ấy đi? Chẳng phải chính các ngươi đã lựa chọn đi theo ngài ấy hay sao?"

"Tên điên!"

Biết mình không thể thoát khỏi khốn cảnh, hầu hết binh sĩ có mặt ở đây đều đã lựa chọn đồng loạt vùng dậy phản kháng.

Thật ra, chính bản thân họ cũng biết cho dù có hợp lực lại đi chăng nữa, họ vẫn không thể đánh bại được con quỷ này... Nhưng mà, kể cả khi không thể giết chết được hắn ta, họ vẫn muốn cắn một miếng thịt trên người hắn ta cho vừa lòng hả dạ.

Trong hầm ngục tối tăm, tiếng thét chói tai cứ vang lên không ngừng nghỉ, và tiếng xác thịt bị cắt đoạn cũng liên miên không dứt. Máu tươi bắn thành từng cột cao trước huyết thạch, và cuối cùng đều bị tảng đá kia hấp thụ, hoàn toàn không có ngoại lệ.

Nhân lúc đám đông đang bận bịu, Lý Thuần Quân đã âm thầm tiến đến cửa ra, vận dụng toàn bộ kĩ năng của mình để chọc thủng pháp trận đang phong ấn vùng không gian này.

Thật may mắn là chỉ sau đó không lâu, Lý Thuần Quân đã bẻ khoá thành công. Nhưng cũng đáng tiếc là cùng lúc đó, chiến trường đẫm máu bên trong kia cũng đã đến hồi kết, đồng nghĩa với việc 'con quỷ' kia đang lao nhanh đến đây.

Không chút do dự, Lý Thuần Quân trực tiếp đánh sập cửa chạy ra ngoài. Hắn lúc này đã không còn quan tâm đến xung quanh mình đang có gì nữa, thứ hắn muốn làm bây giờ duy nhất chỉ là chạy thật nhanh mà thôi!

"Thuấn Ảnh!"

Liều mạng thôi động bộ pháp, Lý Thuần Quân bán sống bán chết chạy khỏi khu tử địa kia, đến cái mức mà tàn ảnh đã sắp sửa không theo kịp chủ thể được nữa.

Mà kẻ đang truy đuổi Lý Thuần Quân cũng không phải dạng vừa. Dường như hắn biết rõ mình trong lúc nhất thời sẽ không thể đuổi kịp đối phương nên hắn ta đã lớn giọng hô hào, yêu cầu toàn bộ tuần binh xung quanh xuất hiện trợ giúp.

Tuần binh xuất hiện là một sự cản trở cực kì nguy hiểm. Tuy là những người này đều không đánh lại Lý Thuần Quân, thế nhưng họ lại khiến cho tốc độ đào tẩu của hắn bị chậm lại thật lớn. Từ đó, khoảng cách giữa đôi bên đã nhanh chóng bị thu hẹp.

Kể cả khi đang ở trong tình cảnh hiểm nghèo như vậy, Lý Thuần Quân vẫn rất bình tĩnh để suy tính đến những nước đi tiếp theo cho công cuộc đào mệnh.

Có lẽ đối với hắn mà nói, chỉ cần trùm cuối không xuất hiện, hắn tin tưởng là mình sẽ có thể tự xoay sở.

"Không thể đánh tay đôi ở đây được, quá bất lợi" Lý Thuần Quân nhanh chóng đưa ra phán đoán: "Cách để mở một con đường máu nhanh nhất chính là một đại chiêu... Nhưng tiêu hao này sẽ khiến ta gặp khó khăn khi giao chiến với tên kia..."

"..."

"Bỏ đi, không thể quản nhiều như vậy!"

Hít sâu một hơi, Lý Thuần Quân nắm chặt mũi giáo trên tay rồi ném thẳng về phía trước một cách thật mãnh lực.

Từ đó, mũi giáo lao nhanh trong không khí rồi nhanh chóng hoá thành một luồng sáng hủy diệt, đem mọi thứ cản đường chủ nhân quét sạch đến không còn một mống.

Từng toà nhà bị dư uy đánh cho tan hoang, và những kẻ cản đường Lý Thuần Quân đều đã hoá thành cát bụi. Thứ sức mạnh này khiến cho những tuần binh gần đó cảm thấy sợ hãi, bắt đầu do dự khi được lệnh tiếp tục xông lên ngăn cản Lý Thuần Quân.

"Cơ hội!"

Mặc dù sắc mặt đã hơi tái lại vì mất sức, thế nhưng Lý Thuần Quân tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Hắn dứt khoát dồn hết ma khí trong cơ thể về phía đôi chân rồi tăng tốc, bỏ chạy cứ như thể bỏ hết mọi thứ ra phía sau.

Việc đổ dồn ma khí này sẽ khiến cho khả năng tự vệ của Lý Thuần Quân bị suy giảm nghiêm trọng. Nhưng bù lại, hắn sẽ chạy cực nhanh, đủ để bỏ lại tên thống lĩnh kia xa tít tắp ngoài sau.

Tuy nhiên, sau khoảng thời gian nửa ngày liều mạng bỏ trốn, Lý Thuần Quân đã bắt đầu cảm thấy có chút kiệt sức.

"Ma khí cạn kiệt rồi... Cũng không có thời gian điều dưỡng... Càng không có khả năng ở lại đây giao chiến" Lý Thuần Quân miệng thở hồng hộc, mồ hôi hột rơi lả tả như mưa: "Có lẽ lần này khó mà về được rồi... Linh cảm đang mách bảo ta rằng mấy tên kia đã sắp sửa đuổi tới"

"Chậc..."

Không dám đắn đo suy nghĩ quá lâu, Lý Thuần Quân đã quyết định đem Thái Linh công chúa thả ra ngoài.

Ngay khi vừa nhìn thấy bộ mặt tái nhợt của hắn, Thái Linh công chúa đã hoảng hốt ra mặt. Nàng há to miệng định nói gì đó, nhưng những lời hỏi thăm còn chưa kịp nói ra thì đã bị đối phương chặn lại: "Bọn chúng đang đuổi theo rất gấp, ta khó mà bảo hộ cho ngươi được... Thế nên, ta sẽ giúp ngươi đánh lạc hướng, còn ngươi thì mau chạy khỏi chỗ này đi"

"Ngươi sẽ ổn chứ?"

"Tất nhiên, ta không lừa ngươi"

Ngươi đang lừa ta.

Trong lòng Thái Linh công chúa biết rõ là nam nhân trước mặt đang lừa mình. Tuy là nàng không muốn trực tiếp vạch mặt hắn, nhưng việc nhận ra sự thật đã làm nàng suýt chút bật khóc.

"Yên tâm đi, ta thật sự không sao" Lý Thuần Quân cúi thấp người lau đi vệt nước mắt bên khoé mi của cô nàng, thanh âm cũng ôn nhu hết cỡ mà nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại mà thôi, đừng lo sợ gì cả"

Nói dối.

"Nghe ta hướng dẫn. Bây giờ ngươi không cần quan tâm sau lưng ta đang có gì, chúng chỉ là một đám tiểu binh truy kích mà thôi, không vấn đề gì lớn đâu"

Đồ nói dối!

Ngập ngừng một chút, Lý Thuần Quân trịnh trọng đặt vào tay Thái Linh công chúa một chiếc thiết lệnh rồi đưa tay chỉ về một phương: "Chạy về hướng đó, nơi đó là nơi mà quân đội dưới trướng của ta đang đóng quân. Chỉ cần có được lệnh bài này trong tay, ngươi sẽ được họ bảo hộ dù có là gì đi chăng nữa"

Bộp~

Tay nắm lấy góc áo Lý Thuần Quân, Thái Linh công chúa cúi thấp đầu. Nàng dù đã cố gắng che giấu đi hết cảm xúc của mình, thế nhưng thanh âm của nàng thì lại phản bội toàn bộ những cố gắng kìm chế đó: "Ta không muốn..."

"Đừng bướng bỉnh nữa, mau đi đi" Lý Thuần Quân dùng sức xô nàng ra xa, kèm theo một nụ cười ấm áp: "Còn ở lại là chết cả đôi đấy, đừng lãng phí tâm tư của ta"

Nói xong, Lý Thuần Quân liền đã quay lưng đi, không để ý đến sinh vật nhỏ đang nấp sau lưng mình nữa.

Hắn xé rách tấm mặt nạ da người, trút xuống mũ giáp, để lộ mái tóc dài bay múa cùng tà áo đen kịt. Cùng lúc đó, bên thân hắn toả ra ma khí bừng bừng, cả cử chỉ lẫn biểu lộ đều dần trở nên tàn khốc đến doạ người.

Phiền muộn đã giải quyết xong, hắn sẽ không giữ sức nữa.

Tại phía sau lưng Lý Thuần Quân, Thái Linh công chúa lặng nhìn đối phương một hồi lâu rồi đặt tay lên ngực trái, trong ánh mắt toát ra dị sắc.

Kì lạ là biểu lộ của nàng lúc này lại mười phần bình tĩnh, không còn một chút sợ hãi lẫn nhút nhát nào so với mấy giây trước.

"Tạ ơn"

Môi đỏ khẽ mấp máy, nàng chỉ nói đúng một câu như vậy rồi quay lưng bỏ đi.

Chính hắn đã muốn nàng bỏ chạy khỏi chỗ này, vậy nên dĩ nhiên nàng sẽ không lãng phí sinh lộ do hắn đã liều mạng tạo ra.

Từ phía xa xa, tiếng hành quân rầm rập kéo đến đây đã khiến cho mặt đất rung chuyển, cát bay đá chạy. Thế nhưng, thân là kẻ sắp phải chịu trận, Lý Thuần Quân lại không hề sợ hãi, bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần cho tử cục của mình.

Hắn không rõ sau phen này mình có thể sống được hay không... Nhưng hắn nhất định sẽ làm hết những gì mình có thể.

Không lâu sau, tên thống lĩnh kia đã xuất hiện cùng với một đội quân được vũ trang đầy đủ. Hắn ta nhìn về phía Lý Thuần Quân bằng một ánh mắt tàn nhẫn, hệt như đang nhìn sâu bọ đang quặn trên mặt đất: "Ngươi có nhìn thấy con chuột nhắt nào vừa chạy qua đây hay không?"

"Không thấy"

"Tốt" Tên thống lĩnh kia cười lạnh: "Vậy thì chết đi!"

Dứt lời, một viên tướng dưới trướng hắn ta liền đã xông lên phía trước, tay rút lãnh kiếm chém thẳng về phía yết hầu của Lý Thuần Quân.

Oanh~

Chỉ trong chớp mắt, viên tướng kia liền đã bị người trước mặt đánh cho tan xác, thậm chí ngay cả một tiếng hét cũng không kịp thốt lên, cuối cùng chỉ còn lại là một vũng máu trên mặt đất.

Cát bụi bay qua, khăn trùm đầu của Lý Thuần Quân cũng được thổi bay xuống, lộ ra một cặp sừng nhọn màu đỏ hệt như cột máu tươi được đông cứng. Ánh mắt hắn sắc lạnh khiếp người, thanh âm cũng hờ hững tựa như đang trêu đùa: "Ta chỉ đang đập ruồi thôi, đừng để ý quá"

Bị đánh mặt, sắc thái biểu cảm của tên thống lĩnh kia lập tức biến trở nên âm trầm, giọng điệu hệt như đang đe doạ người trước mặt: "Ngươi... Chết chắc rồi!"

"Ồ, thì ra ngươi cũng là ruồi thành tinh nha?" Nam nhân đối diện thì lại mỉm cười rất dễ gần, nhưng ánh mắt thì vẫn lãnh khốc như trước: "Vậy thì ta cũng không khách khí đập chết luôn cả ngươi đâu"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.