Lại nhiều năm sau đó...
Thái Linh công chúa đã ra đi, và Lý Thuần Quân cùng Vương Nguyên cũng không còn nhiều chuyện để làm. Họ đã lựa chọn cùng nhau an hưởng một cuộc sống thanh bình yên tĩnh, từ từ già đi theo năm tháng.
Tính đến hiện tại thì họ đã có hai người con, bất quá cả hai đều đã ra đi theo đuổi tương lai cùng ước mơ của mình, không được mấy khi trở về thăm hai người.
Có lẽ chỉ khi đến dịp gì đó đặc biệt như năm mới, tế lễ, cả hai đứa mới chịu trở về thăm đôi cha mẹ già.
Cùng Lý Thuần Quân ngồi bên gốc cổ thụ xưa cũ, tuy khá cô đơn nhưng nét mặt Vương Nguyên vẫn còn giữ nguyên sự vui tươi cùng hoạt bát của năm nào... Dẫu cho vẻ hồng nhan ngày nào đã sớm bị tuế nguyệt hong khô.
Ngồi ngay bên cạnh Vương Nguyên, cả Lý Thuần Quân cũng giống như vậy. Đến tận lúc này thì đầu hắn đã hoa râm, da thịt nhăn nheo, tu vi đại thoái... Kể cả vậy, hắn vẫn không tiếc cuộc đời này, cũng không tiếc khi ra tay cứu rỗi Quân Thiên Tứ.
Dẫu cho kết cục này không hẳn là kết cục mà hắn muốn, nhưng chỉ cần Quân Thiên Tứ cảm thấy thoả mãn, hắn liền được tính là đã hoàn thành sứ mệnh.
"Cùng nàng già đi rồi cùng nàng chết đi, ngươi hẳn là đã thoả mãn rồi nhỉ? Quân Thiên Tứ"
Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa nhắm mắt lại, bắt đầu chuyển giao cơ thể về cho Quân Thiên Tứ: "Ta đã hoàn thành sứ mệnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-that-su-la-dang-cuu-the/3119441/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.