"Hình như ta diễn hơi quá đà thì phải?"
Bước ra khỏi vết nứt không gian, Mộ Khuynh Tiên vội vội vàng vàng lau đi những giọt nước mắt đầy tính diễn xuất của mình, đồng thời khoé miệng còn nâng lên một nụ cười tự giễu.
Nàng biết rõ sau khi cho hắn xem xong thì kiểu gì hắn cũng sẽ sợ nàng. Nhưng theo chiều ngược lại, nàng cũng biết điểm yếu của hắn, thế nên một khi tận dụng điểm yếu đó một cách triệt để, nàng sẽ rất dễ dàng lật ngược tình thế.
Ngoài ra, trước khi đi, nàng đã kịp thời để lại trên người Lý Thuần Quân một đạo ấn kí bí mật. Vậy nên nàng cũng không khó để biết được là hắn đang rất tự trách.
Nghĩ kĩ lại thì nàng vẫn cảm thấy có lỗi với hắn... Nhưng nàng tuyệt đối không cho phép hắn mắng nàng dâm.
"Giờ thì đến lượt ta dung nạp Ác Chi Hồn"
Mộ Khuynh Tiên ngẩn ra một lát, từ từ tiếp thụ những dòng kí ức đang chảy vào trong đầu mình. Từ đó, nàng mau chóng nhận ra rằng nàng có lỗi với Lý Thuần Quân còn nhiều hơn nàng nghĩ.
"Thập tam công công, xin lỗi ngươi"
Im lặng nửa ngày trời, Mộ Khuynh Tiên vẫn là không kìm được than khẽ.
Tại trong huyễn cảnh, Lý Thuần Quân đã chịu rất nhiều uất ức. Thế nên, việc hắn sợ nàng như vậy cũng không phải không có đạo lí, không thể trách hắn được.
Giờ nghĩ lại, nàng mới thấy được mình quá đáng đến cỡ nào.
"Hắn chịu thông cảm cho ta đã là rất tốt rồi, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-that-su-la-dang-cuu-the/3119434/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.