Ma Thần không ngừng lâm vào trạng thái cuồng nộ, lúc này đã không còn nhìn ra được nhân dạng của hắn nữa. Hắn tựa như một cổ ma bước ra từ địa ngục, khắp người đều là tử vong cùng tà ác, ô uế cùng tịch diệt. Cũng vì vậy mà mỗi đòn tấn công của hắn ta đều gây cho Lý Thuần Quân không ít phiền phức, thậm chí có đôi lần đã suýt chút nổ tung cả người.
Lý Thuần Quân vừa thi triển đại chiêu xong nên vẫn chưa kịp hồi phục, vì vậy nên hắn đã lựa chọn cầm kiếm chém loạn, lấy lợi thế thân hình nhỏ bé mà không ngừng tiêu hao sinh lực của Ma Thần.
Chỉ đáng tiếc là sau nhiều năm bị Ma Thần ăn mòn, Thần Nông Kiếm đã không còn giữ được uy lực vốn có của nó nữa. Không phải là nó đã trở nên quá yếu ớt, chẳng qua là không đủ sắc bén để khiến Ma Thần bị trọng thương.
Biết mình bị bào mòn nhiều như vậy, Thần Nông Kiếm không khỏi tức đến run lên. Và thân là người đang cầm nó, Lý Thuần Quân có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự phẫn nộ, cũng như lo lắng của nó.
"Hừm... Hiện tại đang có linh lực vô hạn, chi bằng..."
Lòng bàn tay hơi xoè ra, và một thanh đao màu ngân tuyệt đẹp chậm rãi hiện lên trên tay hắn. Thanh đao ấy tựa như được đúc từ tinh thạch tối cao nhất mà thành, mọi thời điểm đều toả ra tinh quang chói mắt, lại bất hủ vĩnh hằng, vì vậy nên nó mới có tên Vĩnh Hằng Thiên Đao.
Đao linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-that-su-la-dang-cuu-the/3119410/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.