Chương trước
Chương sau
Kết quả sau cùng, Lý Thuần Quân vẫn là bị Mộ Khuynh Tiên hạ đo ván.

Bất quá, tính ra cũng may là giữa chừng Mộ Khuynh Tiên đã đột nhiên cảm thấy không thoải mái, từ đó quyết định biến lớn thân thể nhằm thu hoạch thêm nhiều khoái cảm hơn. Điều đó đã giúp Lý Thuần Quân bớt đi không ít gánh nặng về mặt tâm lí, nhưng bù lại tăng thêm rất nhiều gánh nặng lên trên sống lưng.

Cuộc đại chiến cứ diễn ra một cách dai dẳng như vậy, mãi đến khi Lý Thuần Quân đã sắp sửa hồn lìa khỏi xác, Mộ Khuynh Tiên mới chịu ngồi dậy buông tha cho hắn.

Thấy nàng đã xong việc, bảy thanh kiếm lập tức lao thẳng tới, đồng thời còn phát ra thanh âm ong ong điếc tai, trông có vẻ như chúng đang rất bất mãn với hành động của Mộ Khuynh Tiên.

Tuy nhiên, Mộ Khuynh Tiên không những không biết ngại, ngược lại còn nhếch môi cười nhạt liếc qua bảy thanh kiếm: "Nằm mơ đi, các ngươi chỉ là công cụ của ta mà thôi, còn lâu mới có cái quyền đó!"

Ong~ ong~

Bị Mộ Khuynh Tiên nhìn với ánh mắt khinh thường, bảy thanh kiếm như muốn phát hoả, điên cuồng tạo ra thứ âm thanh giống như đang cào móng tay lên bảng đen vậy, nghe chói tai cực kì.

"Ồn ào quá"

Mộ Khuynh Tiên thở dài, lạnh lùng phong bế đi thính giác của mình. Sau đó, nàng lại đảo mắt nhìn về một phương.

Vừa hay, đó lại là phương hướng nơi Lý Thuần Quân phiên bản "người quan sát" đang đứng.

Lý Thuần Quân nổi da gà: "..."

"Thế, ngươi đã ngộ ra được cái gì rồi?" Mộ Khuynh Tiên khẽ mỉm cười, không đầu không đuôi cất tiếng hỏi.

"Vài thứ"

Mộ Khuynh Tiên yêu kiều cười một tiếng, sau đó chỉ tay về phía bầu trời: "Phương Tiên Thuật Sĩ thật ra không hề mạnh như thế nhân đã nghĩ. Họ chỉ là những người thôi diễn ra một tương lai trong vô hạn tương lai có thể xảy ra mà thôi! Vì vậy, Phương Tiên Thuật Sĩ vẫn thường xuyên gặp phải sai lầm khi tiên đoán, giống như chính ta khi đó vậy"

Lý Thuần Quân hơi nhíu mày, nhanh chóng nắm bắt lấy trọng điểm: "Ngươi là... Doãn Thiên Mạc đúng không?"

"Ta chỉ vừa mới đến thôi, đừng lo" Doãn Thiên Mạc trong hình thái Mộ Khuynh Tiên vẫn duy trì nụ cười: "Như ta đã nói, tương lai là vô hạn. Chỉ cần một biến số nhỏ xuất hiện thôi cũng có thể dẫn đến rất nhiều ngã rẽ khác nhau, cũng như kết cục khác nhau. Và khi ở trong thế giới này, hẳn là ngươi đã hiểu được rất nhiều về tầm quan trọng của việc đưa ra lựa chọn"

Lý Thuần Quân khẽ gật đầu.

Xác thực, Doãn Thiên Mạc nói không hề sai. Chỉ cần một lựa chọn duy nhất, bất kể là nó có đúng đắn hay sai lầm, viễn cảnh mà hắn phải chứng kiến sau đó liền sẽ hoàn toàn đổi khác, tuyệt đối nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

"Thứ quyết định sự tài giỏi của một Phương Tiên Thuật Sĩ chính là khả năng tìm ra tương lai có khả năng xảy ra nhất trong vô hạn các tương lai. Nhưng cũng chính vì đã nhìn thấy quá nhiều tương lai có thể xảy ra nên các Phương Tiên Thuật Sĩ đều mắc một căn bệnh chung... Đó chính là sợ phải đưa ra lựa chọn"

Nói đến đây, Doãn Thiên Mạc đột nhiên nở một nụ cười tự giễu: "Năm xưa ta cũng như vậy. Ta sợ phải đưa ra lựa chọn... Rồi đến cuối cùng, ta đã phải hối hận vì sự thiếu quyết đoán của mình"

"Là về Đường Khả Tâm đúng không?"

Doãn Thiên Mạc trầm mặc.

"Ta đã thấy nàng nhắc đến ngươi trong quyển nhật kí. Và cả trong huyễn cảnh, ta cũng đã từng gặp qua nàng rồi... Rõ ràng là nàng thật lòng thật dạ với ngươi, thế thì vì cái gì ngươi lại không..."

Doãn Thiên Mạc khẽ lắc đầu cười khổ: "Như đã nói lúc nãy, khi đó ta rất sợ phải đưa ra lựa chọn. Ta đã từng nhìn thấy một tương lai ngẫu nhiên, ở đó ta và sư tỷ có một mối quan hệ không khác gì kẻ địch... Thế nên, ta mới sợ phải tiếp nhận tình cảm của nàng"

"Nhảm nhí! Nông cạn!"

"Ừm... Hẳn là vậy rồi" Doãn Thiên Mạc không phủ nhận lại Lý Thuần Quân, ngược lại còn không ngừng tự dìm bản thân mình xuống: "Ta lúc đó quả thật rất đần độn. Đường đường là một nam nhân mà lại bị một tương lai ngẫu nhiên nào đó đánh động đến mất hết cả dũng khí, thậm chí còn không có ý chí nắm bắt vận mệnh... Kết quả là phụ tình của sư tỷ đến cuối đời"

"Mặt khác, ta cũng biết sư tỷ có sở thích viết nhật kí, chỉ là... Ta lại không dám đọc nó, vì điều đó sẽ làm ta nhớ tới bản thân mình đã từng tồi tệ như thế nào" Doãn Thiên Mạc thở dài: "Được rồi, nói chuyện của ta đủ rồi. Giờ thì đến chính sự"

Lý Thuần Quân cau mày "Chính sự?"

Doãn Thiên Mạc khẽ gật đầu: "Vốn đã định sẽ để ngươi tự lực một phen... Nhưng mà thôi vậy, vì Ma Hoàng dường như đã cảm ứng được nơi này rồi. Do vậy, ta nhất định phải giúp ngươi mau chóng lấy được truyền thừa, ít nhất là trước khi có kẻ được gia hoả đó cử đến phá rối"

Ma Hoàng!?

À không không không, như thế thì khoa trương quá rồi. Có vẻ như là tên đó sẽ không đích thân đến đây.

Cơ mà... Dù có là thuộc hạ đi chăng nữa, Lý Thuần Quân vẫn không nắm chắc mình sẽ chiến thắng đối phương nếu chẳng may đụng chạm.

"Ngươi sẽ giúp ta bằng cách nào?" Lý Thuần Quân hỏi.

"Sau khi thoát khỏi huyễn cảnh, ngươi sẽ tìm thấy cây trâm thứ hai của sư tỷ. Sau đó, ngươi hãy lập tức tìm đến khu trung tâm của Nhật Luân Thành, ở đó có một toà kiến trúc được gọi là Nhật Luân Thất, cũng chính là nơi luyện đan của phái ta"

Nói đến đây, Doãn Thiên Mạc đột nhiên nở một nụ cười gian trá: "Còn về giải đố như thế nào ấy à, đành để ngươi tự mình mày mò đi. Dù sao thì ta đã bố trí mọi thứ từ cách đây lâu lắm rồi, đầu óc lại già nua, thành ra đã sớm không còn nhớ rõ"

Lý Thuần Quân: "..."

Đây là kiểu người đang vội vàng muốn biết kết quả nhưng trong thâm tâm vẫn thèm muốn được thưởng thức quá trình sao?

"Thế nhé, ta đi trước đây, kẻo lại bị ai đó tìm đến tận cửa sờ gáy thì khổ"

Dứt lời, Doãn Thiên Mạc bóp tay một cái, huyễn cảnh liền, ngay và lập tức sụp đổ tan tành. Từ đó, ý thức của Lý Thuần Quân cũng mau chóng trở về hiện thực.

"Tỷ tỷ, làm ơn đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy"

Vừa mới trở về, thứ đầu tiên đập vào mắt Lý Thuần Quân chính là gương mặt của Hằng tỷ tỷ đang dán sát vào mặt hắn. Cùng lúc đó, nàng cũng lộ ra một thứ biểu cảm cùng ánh mắt rất kì lạ, trông không giống như mọi lần.

"..."

"Tỷ tỷ, ta đã làm gì sai sao?"

Thấy Hằng tỷ tỷ hồi lâu không có phản ứng, Lý Thuần Quân mới buộc miệng hỏi một câu như vậy.

"Trong đó ngươi đã thấy gì?" Hằng tỷ tỷ mở miệng hỏi.

"À... Nôm na là mấy thực tại đen tối hơn thực tại mà chúng ta đang sống thôi" Lý Thuần Quân cười tự giễu: "Thế, tỷ tỷ... Ngươi đang giận ta sao?"

"Không hề, ta chỉ tò mò không biết tại sao ngươi lại không gọi tên ta thôi... Trong khi ta là người luôn luôn ở bên cạnh ngươi" Hằng tỷ tỷ khẽ bĩu môi bất mãn.

Lý Thuần Quân: "..."

Trong vô thức, chẳng biết từ đâu Lý Thuần Quân đột nhiên móc ra một khối thủy tinh cầu, kịp thời quay chụp lại thứ hình ảnh quá mức bổ mắt này.

"Ta giận thật đấy" Hằng tỷ tỷ nhíu đôi mày liễu lại, trông giống như đang nghiến răng.

Nàng học theo thói quen "giận là cắn" của Mộ Khuynh Tiên rồi? Không ổn, cái người đó quả nhiên là cái lò tật xấu có tính lan truyền cực mạnh nha!

Nói đến Mộ Khuynh Tiên... Ân, thú thật, đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy có chút sởn gai ốc sau khi tận mắt chứng kiến những gì nàng đã làm với hắn bên trong huyễn cảnh.

Mà thôi bỏ đi.

"Xin lỗi, tại tỷ trông khả ái quá, ta nhất thời không kìm lòng được" Lý Thuần Quân gãi gãi đầu: "Còn về vì sao ta không nhắc đến tỷ... Đó là do ta đã chết thẳng cẳng rồi, thậm chí chỉ còn lại mỗi cái đầu lâu thôi nha... Thế thì ta làm sao nhắc đến tỷ đây?"

Hằng tỷ tỷ: "Hả?"

Đệ đệ của ta, rốt cục là vừa rồi ngươi đã kinh lịch qua cái quỷ gì vậy? Làm sao khi nghe lại ớn lạnh đến như thế?

Chết thẳng cẳng?

Chỉ còn mỗi cái đầu?

Hơn nữa, tại sao ngươi có thể nói về cái chết của bản thân một cách nhẹ nhàng như vậy? Ngươi đang làm tỷ tỷ sợ đấy!

"Thôi được rồi, coi như ta đã quá ích kỷ đi" Hằng tỷ tỷ khẽ thở dài khoát tay: "Thế, ngươi đã gặp người đứng sau rồi đúng không? Nghe ngữ khí nói chuyện của ngươi, hẳn là ngươi đã gặp hắn ta rồi"

"Gặp rồi, cũng bị ta chỉ trích một phen. Bất quá, ta vẫn rất hiểu nỗi lòng của những Phương Tiên Thuật Sĩ như hắn" Lý Thuần Quân cười khổ: "Trên thế gian này vốn tồn tại rất nhiều thứ không nên thấy, không nên biết thì tốt hơn mà"

Hằng tỷ tỷ: "Đã thu hoạch được bao nhiêu thông tin rồi?"

"Có vẻ như hắn đã lược bỏ bài kiểm tra sau cùng cho ta rồi. Bây giờ ta chỉ cần thu thập thêm một món tín vật rồi quay về trung tâm Nhật Luân Thành, nơi đó mới là nơi đang cất giữ mảnh giấy thứ hai"

Hằng tỷ tỷ nhướng mày: "Dễ như vậy?"

Lý Thuần Quân cười hắc hắc: "Do gia hoả kia đang bị thế lực cường đại nào đó đuổi đánh nên mới vội vàng muốn chứng kiến kết cục như vậy... Đã thế thì chúng ta đành chiều theo ý hắn thôi"

...

...

Sau đó một đoạn thời gian, Lý Thuần Quân đã thu thập đầy đủ tín vật, hiện đang lên đường tìm đến khu vực trung tâm Nhật Luân Thành, nơi mà Nhật Luân Thất đang cư ngự.

Trên đường đi tương đối rảnh rỗi, từ đó Lý Thuần Quân lại đâm ra nhàm chán. Hắn muốn thử liên lạc xem tình hình của Kiếm Nhạc cùng Triệu Tử Long đang như thế nào... Nhưng có vẻ như hắn không nên làm vậy, nhất là đối với Triệu Tử Long.

Gia hoả họ Triệu kia hẳn là đang hưởng thụ rất nhiều thứ... Vì thế, tốt nhất là đừng gọi làm gì kẻo lại làm phiền đến người ta.

Vả lại, Kiếm Nhạc cũng đang rất bận bịu với công việc kháng chiến. Hắn cũng là đối tượng mà Lý Thuần Quân không nên làm phiền chỉ vì bản thân đang quá nhàm chán.

"Thôi, tu luyện đi" Lý Thuần Quân thở dài: "Khi nào đến nơi nhớ nhắc ta đấy, tỷ tỷ"

"Được được, nhưng nhớ đừng có lạc vào mấy loại huyễn cảnh kì quái nữa nhé~"

Lý Thuần Quân: "..."

Tỷ tỷ đâm thật đau, nhưng ta nhịn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.