Đơn độc trôi nổi giữa cõi u minh lạnh lẽo vô định, Lý Thuần Quân dần dần lấy lại nhận thức cùng một chút khả năng tư duy cơ bản. Lục lọi lại toàn bộ kí ức trước khi lâm vào hôn mê, hắn biết được vào thời điểm đó chắc chắn mình đã chết rồi, ấy thế mà hiện giờ hắn vẫn có thể tỉnh lại... Chuyện này rốt cục là sao chứ?
Trong hoàn cảnh thân thể yếu ớt cố gắng chứa đựng thứ lực lượng khổng lồ đó, Lý Thuần Quân có thể khẳng định rằng mình sẽ không thể nào thoát khỏi cái chết... A?
Khoan đã? Linh hồn thể?
Mất một lúc mới nhận ra, hắn hiện tại đang không sở hữu cơ thể thực, thậm chí linh hồn thể của hắn còn đang có chút không hoàn chỉnh! Từ đó dẫn đến việc một phần kí ức bị thất thoát cũng như một số lỗ hổng xuất hiện trong nhận thức.
Hoặc nói trắng ra là hắn đã đần độn đi vài phần sau chấn thương.
"Hừm, linh hồn thể sao? Chuyện này thì hiểu rồi đấy, nhưng vấn đề là chỗ này rốt cục là chỗ nào thế? Lẽ nào là ta đã bị ai đó bắt đi?" Lý Thuần Quân tự hỏi.
Trên thế giới xác thực không thiếu pháp môn liên quan đến linh hồn. Đó có thể là Độ Hồn Kinh của Phật Môn, cũng có thể là ma công của Ma Môn... Bất quá, tất cả chúng đều có một điểm chung là có thể tác động đến một thứ khái niệm vô hình vô chất như linh hồn!
Lý Thuần Quân khá chắc là mình đã dính phải thứ này... Nhưng cụ thể là ai đã động đến hắn thì hắn vẫn không biết rõ.
"Thiên Đạo, mau đến hỗ trợ ta một chút. Ta muốn xem thử rốt cục là kẻ nào dám to gan giam giữ ta lại đây!" Lý Thuần Quân cười lạnh: "Tuy hiện tại sức chiến đấu của ta rất yếu ớt, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là ta không thể phản kháng!"
[Đừng gọi ta bằng cái tên đó, đồ ngốc!]
Muốn bị Thiên Đạo hàng thật tìm tới đánh tan xác hay gì?!
"Quên, thật xin lỗi"
Tạm bỏ qua chút sai lầm nhỏ vừa rồi của Lý Thuần Quân, hệ thống vẫn đồng ý giúp đỡ hắn thoát khỏi thế giới này. Kết quả là chỉ không lâu sau đó, hắn đã có thể trốn ra bên ngoài một cách dễ dàng mà không gặp bất kì trở ngại nào.
Ngay sau khi ra ngoài, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Lý Thuần Quân chính là nụ cười man rợ đến cực điểm của một nam nhân thoạt trông tương đối béo tốt cùng một đám tùy tùng đang sợ hãi quỳ rạp xuống ngay dưới chân hắn ta.
Có thể nói, nụ cười đó đơn giản đáng sợ đến mức khiến ngay cả một kẻ tính tình điềm đạm như Lý Thuần Quân cũng không nhịn được sợ chết khiếp: "Moá!"
Như cảm nhận được nỗi kinh hãi của Lý Thuần Quân, sắc mặt của nam nhân kia có hơi ngưng lại một chút rồi thấp giọng nói khẽ: "Linh hồn thể của ngươi còn chưa khôi phục nguyên vẹn, sao lại không cố gắng ngủ thêm một chút?"
"Giọng nói này... Lẽ nào là siêu sao ch... Lam Hồ Điệp?" Lý Thuần Quân biến sắc.
"Ngươi vừa định nói ta là sao chổi đúng không? Đúng không!?" Nam nhân lại khẽ nhếch miệng, thấp thoáng lộ ra ý cười còn ác nghiệt hơn cả trước đó.
"Không dám, không dám" Lý Thuần Quân ra sức khoát tay phủ nhận.
Lam Hồ Điệp khẽ thở dài, ra hiệu cho nhóm người kia lui xuống. Đợi sau khi tất cả đều đã giải tán, nàng mới có thể thoải mái nói chuyện với Lý Thuần Quân: "Ta vừa nhận ra gương mặt của tên công tử bột họ Vương này rất có thiên phú làm phản diện... Chậc chậc chậc, thật không ngờ tới cả ngươi cũng bị doạ đấy"
Lý Thuần Quân khẽ gật đầu: "Xác thực, bộ mặt này thật sự rất hợp vai phản diện"
"Dễ nói chuyện quá đi... Đổi lại là ngươi lúc bình thường, nhóm chúng ta căn bản không hoà hợp được như thế này" Lam Hồ Điệp mỉm cười đầy vui vẻ, nhưng đồng thời cũng lộ ra đôi chút lo lắng trong ánh mắt: "Nhưng mà tình hình của ngươi chỉ mới được cải thiện dạo gần đây thôi, đừng nên ra ngoài này làm gì"
Lý Thuần Quân: "..., Với tình trạng sống dở chết dở như thế thì ta làm sao có thể yên tâm dưỡng thương cho được?"
"Cũng phải..." Lam Hồ Điệp khẽ gật đầu: "Giờ thì ngươi không cần lo nữa, mọi chuyện sau đó đã có ta rồi, cứ việc yên tâm dưỡng thương đi là được"
"..."
"Ta hứa sẽ không làm hại ngươi đâu!"
"..."
Lam Hồ Điệp: "..."
Quả nhiên, tên thẳng nam này vẫn không tín nhiệm nàng.
"Lam Hồ Điệp, có phải ngươi đang có ý đồ gì với ta hay không? Tùy thuộc vào câu trả lời, ta có thể gọi Mộ Khuynh Tiên đến đây đánh ngươi bất kì lúc nào đấy" Lý Thuần Quân tỏ ra bình thản nói.
Ngữ khí thì bình thản thật đấy, thế nhưng rõ ràng là trong lời nói này đang ẩn chứa sự đe doạ!
"Mọi chuyện chỉ đơn giản là ta muốn làm vậy thôi" Lam Hồ Điệp chân thành cười nói: "Muốn mời Mộ Khuynh Tiên đến đây đánh ta cũng được, ta không câu nệ đâu... Nhưng đó là cách ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình sao?"
Chí mạng!
Lý Thuần Quân cứng họng, không biết phải nói sao mới phải.
Hắn không phản bác được, thật sự!
"Ta chỉ mong ngươi hãy tin tưởng ta hơn... Hoặc ít nhất là chỉ riêng lần này thôi" Lam Hồ Điệp lại nói.
"..."
"Được, tạ ơn"
Không tiếp tục nhiều lời đôi co lẫn nhau, Lý Thuần Quân liền lặng lẽ trở về vị trí cũ, cũng đồng thời là nơi thức hải trống vắng tiêu điều của Lam Hồ Điệp.
Vì muốn hắn có thể kí túc một cách thoải mái nhất, nàng đã dứt khoát dọn đi tất cả những gì mình đã vất vả gây dựng, trả lại một khoảng không vô định để hắn có thể tự do đắp nặn, tạo ra một thế giới hoàn hảo theo ý muốn của hắn.
Tất cả chỉ để giúp hắn dưỡng thương một cách hoàn mỹ nhất!
Đối diện với lòng tốt như thế này, Lý Thuần Quân đột nhiên cảm thấy mình thật thất lễ khi đã nghi ngờ nàng... Thế nhưng mà, hắn thật sự không thể buông lỏng cảnh giác được, bởi vì nàng ta chính là Lam Sắc Yêu Nữ Lam Hồ Điệp!
Sau khi Lý Thuần Quân rời đi, Lam Hồ Điệp lại khẽ thở dài: "Hắn tỉnh lại sớm hơn ta dự tính rất nhiều... Hừ, như vậy liền không thể tùy ý thuận theo kế hoạch rồi. Dù sao thì cái tên đó quá mức đơn thuần cùng lương thiện, tuyệt đối sẽ không để ta làm ra những cử động điên cuồng"
"Phải chi tâm địa hắn ta độc ác thêm một chút thì ta liền đỡ phải tốn công sức đi biết bao nhiêu..."
Đây chính là tiếng lòng của Lam Hồ Điệp.
Sống trên thế giới này không thể quá lương thiện, người càng lương thiện càng dễ bị người ta hãm hại.
Tất nhiên là nàng không cho rằng tất cả mọi người đều là người xấu, nhưng mà... Phần lớn nhân sĩ trong số các tu sĩ đều đã sớm bị tha hoá bởi chính môi trường mà họ đang sống rồi. Thành ra trên thế gian này chẳng mấy ai đơn thuần được như Lý Thuần Quân đâu.
Vả lại, đó là còn chưa tính tới trường hợp lòng tốt bị phản bội.
Nhớ lại năm xưa, nàng đã từng vì quá ngây thơ mềm yếu nên mới chịu thua thiệt trong tay người khác. Từ đó về sau, tính cách của nàng dần dần thay đổi, bất giác trở nên coi thường nhân loại, để rồi xuất hiện Lam Sắc Yêu Nữ như ngày nay.
Xếp thứ ba trong Ma Môn Cửu Sắc - Lam Yêu Nữ Lam Hồ Điệp!
Thật ra ban đầu nàng căn bản chả thèm để ý tới mấy cái danh hiệu vớ vẩn này đâu. Chẳng qua là sau một thời gian dài lăn lộn khắp nơi, nàng đã vô tình bị người ta gắn cho cái mác ấy một cách cưỡng chế.
Tính ra ban đầu nàng còn ôm tâm lí kháng cự dữ lắm, nhưng về sau nàng lại thấy nó rất thú vị... Kiểu vừa thốt ra khỏi miệng là lũ trẻ con đều sợ hãi bỏ chạy tán loạn hết ấy, cảm giác cực kỳ thành tựu!
Khụ khụ...
Thôi thì lo chuyện chính sự cái đi đã.
...
...
Lúc này, tại biệt phủ nhà Lý Thuần Quân.
Sau một thời gian dài bế quan cảm ngộ, hôm nay Mộ Khuynh Tiên đã quyết định phá quan mà ra. Mắt thấy thập tam công công vẫn là người đầu tiên tiếp đón mình xuất quan, nàng nhất thời vẫn là không nhịn được thở dài một hơi.
Xem ra hắn vẫn chưa về.
Mặc dù kết quả có phần trái với mong đợi, thế nhưng nàng lại không hề bất mãn về sự vắng mặt của Lý Thuần Quân. Nàng biết rõ bản thân hắn vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm... A?
"Mới rời mắt có chút thôi mà hắn đã chết rồi?" Mộ Khuynh Tiên một mặt sửng sốt.
Thập tam công công: "..."
Chủ thượng, người có thể để tâm đến vị lão thần trung thành tận tụy này một chút được không?
"Ừm..." Mộ Khuynh Tiên thử bấm đốt ngón tay một lúc rồi khẽ mỉm cười: "Thì ra vẫn chưa chết hẳn, ngược lại còn đang từ từ khôi phục. Chắc hẳn là hắn ta đã may mắn gặp phải quý nhân nào đó rồi"
Lo chuyện của Lý Thuần Quân xong xuôi, Mộ Khuynh Tiên lại quay sang nói chuyện với thập tam công công: "Tinh thần có vẻ không tệ nhỉ? Việc ta giao cho ngươi làm đã hoàn thành hay chưa?"
"Hồi chủ thượng, Vô Tự Thiên Bi vẫn tuyệt tăm tuyệt tích, nô tài tìm không thấy!" Thập tam công công bất lực thở dài: "Vả lại thế giới ngoài kia sắp sửa đại loạn rồi... Đúng như dự tính của chủ thượng"
"Duyên thế nào rồi? Nàng ta vẫn ổn chứ?"
"Hồi chủ thượng, Duyên Kết Thần vẫn ổn. Dù sao thì loạn thế vẫn chưa bắt đầu, thế nên nàng ta sẽ không gặp vấn đề gì nếu có sư phụ nàng bên cạnh bảo hộ" Thập tam công công tâu.
"Sư phụ ta có xuất hiện không?"
Thập tam công công lắc đầu thở dài: "Sư phụ của người chỉ ra mặt chém vài vị thần rồi lại mất tích, không ai có thể tìm ra tung tích của nàng kể cả Nhân Quả Chi Thần"
Mộ Khuynh Tiên vuốt vuốt trán.
Thôi vậy, dù sao thì quãng thời gian vừa rồi đối với các vị Thần mà nói cũng không được tính là dài. Tóm lại là do bản thân nàng đã quá vội vàng.
"Chủ thượng, người vẫn còn một tin tức tốt" Thập tam công công lại khom lưng bẩm báo: "Bằng hữu của người, Bất Ngữ Tiên Tử đã sắp sửa hạ sinh đứa con đầu lòng rồi. Dưỡng thai lâu như vậy, nô tài tin tưởng tư chất của đứa nhỏ nhất định sẽ cực kỳ tốt"
"Ồ? Đúng là tin mừng" Mộ Khuynh Tiên tỏ ra ao ước nói khẽ: "Thật không biết đến khi nào thì ta mới có thể sinh thử một đứa nhỉ? Tình hình xem bộ là hơi lâu..."
Thập tam công công: "..."
Chủ thượng, người mà làm vậy Thiên Giới nhất định sẽ đại loạn.
Đừng tùy hứng nữa có được không?!
Thập tam công công trong lòng thầm gào thét lên như vậy... Nhưng hắn lại không có gan nói ra miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]