Bất quá mệt thì mệt, Đăng Dương cũng không dám nghỉ ngơi quá lâu, bởi vì lúc này, đàn Ngũ Giác Mộc Ngưu đã gần đi đến điểm cuối, không bao lâu nữa liền trôi qua khu vực này. Đến lúc đó, hai con Thái Thản Cực Viên cái còn lại sẽ được giải phóng, nhất là con Thái Thản Cực Viên đầu đàn kia, cho dù có bị Triệu Dũng và La Quốc Hùng đánh cho thương thế không nhẹ nhưng vẫn thừa sức làm gỏi cả năm người tiểu đội bọn hắn. Cắn răng nhịn đau, Đăng Dương trực tiếp bỏ tra 15 điểm trong 30 điểm tích lũy vừa mới kiếm được, thông qua tinh thần ra lệnh cho AI mua một Bình Đấu Khí Nhỏ và một viên Thể Lực Hoàn, nhanh chóng nuốt vào. Bình Đấu Khí Nhỏ giúp Đăng Dương khôi phục 12 điểm đấu khí, trong khi Thể Lực Hoàn giá 10 điểm tích lũy sẽ giúp hắn thoát khỏi trạng thái mệt mỏi cùng đuối sức. Hai loại thuốc này, tuy rằng không thể ngay lập tức giúp Đăng Dương trở lại trạng thái đỉnh cao nhưng cũng vừa đủ giúp hắn chiến đấu thêm một khoản thời gian không ngắn. Đem Bạch Tuyết Kiếm gác trên lưng, Đăng Dương nhún nhảy trên lưng từng con Ngũ Giác Mộc Ngưu, chạy thẳng đến vị trí con Thái Thản Cực Viên cái cuối cùng. Tại nơi này, cuộc chiến của Trọng Tuấn với con Thái Thản Cực Viên đã gần đến hồi kết. Trong cuộc chiến này, kẻ bất lợi đương nhiên là Thái Thản Cực Viên, bởi vì bị tầng tầng lớp lớp Ngũ Giác Mộc Ngưu bao phủ, nó không thể nào truy đuổi được Trọng Tuấn linh hoạt như khỉ. Chỉ có thể bị tên nhận loại hèn nhát, hết lần này đến lần khác xảo quyệt mà đánh lén, hơn nữa cứ đánh trúng một kích lại bỏ chạy, hoàn toàn không dám thẳng mặt trược diện chiến đấu với nó. Còn Trọng Tuấn, ưu thế của hắn là không cần bàn cải rồi, với thương pháp quỷ dị cùng độ linh hoạt thuộc hàng đầu tiểu đội Phong Long, con Thái Thản Cục Viên mà đánh trúng hắn mới là chuyện lạ. Tuy nhiên ngoặc một nỗi, Trọng Tuấn lại không sở hữu bất kỳ một loại Nhân giai trung cấp võ kỹ lợi hại nào như Thiên Lôi Nhất Kích vô cùng uy lực của Đăng Dương, hắn chỉ có thể xuất ra Nhân gia sơ cấp võ kỹ mà thôi. Bởi vậy, dù Trọng Tuấn hết lần này đến lần khác đánh trúng cơ thể Thái Thản Cực Viên nhưng đều chỉ có thể lưu lại những vết thương kha khá, không đủ sức mạnh để giải quyết con quái thú một cách nhanh gọn. Có thể nói, trên dưới vài chục vết thương lớn bé mà hắn gây ra trên cơ thể bị nhuộm đỏ mới máu huyết của Thái Thản Cực Viên, chỉ có duy nhất vết thương do mũi thương đâm vào và phá hủy hốc mắt của Thái Thản Cực Viên là nghiêm trọng nhất. Đó là nguyên do trong khi Đăng Dương đã hạ sát ba con Thái Thản Cực Viên khác, Trọng Tuấn mới chèn ép được con Thái Thản Cực Viên của mình đến bước đường cùng. Nếu như hắn đoán không lầm, thì khoản mười chiêu nữa mới có thể giết chết con súc sinh này. Nhưng, thời gian không cho phép hắn kéo dài thêm mười chiêu nữa, Trọng Tuấn tuy rằng chăm chú nhiến đấu nhưng cũng linh động nhận ra, đàn Ngũ Giác Mộc Ngưu đã gần trôi qua hết. Mà một khi đàn Ngũ Giác Mộc Ngưu rời đi, ưu thế của hắn cũng như bốn người còn lại sẽ trở về với con số 0 tròn trỉnh, chính vì thế, ngay khi trông thấy Đăng Dương lao qua bên ngày, Trọng Tuấn ngay lập tức vui vẻ quát lớn “Đăng Dương, ngươi đến đúng lúc lắm, nhanh dùng tuyệt chiêu của ngươi giết chết con quái thú này, mau lên, chúng ta sắp hết thời gian rồi!” “Được! Cứ để ta!” Đăng Dương nghe vậy liền cười lớn. Được dâng thức ăn lên tận miệng như thế này thì còn gì bằng nữa chứ? Đăng Dương hưng phấn cười lớn, chân đạp mạnh lưng một con Ngũ Giác Mộc Ngưu mà bay người lên không trung, sau đó liền vung Bạch Tuyết Kiếm bổ ra Thiên Lôi Nhất Kích. Lôi kiếm giáng xuống, sấm sét hoành không, ầm! Con Thái Thản Cực Viên đang chăm chú đối phó Trọng Tuấn nên không thể nào rút ra mà phòng thủ trước một kiếm này, bởi vậy, nó ngay lập tức bị chẻ ra làm hai, thẳng từ bả vai xẻ dọc xuống háng, máu tươi từ hai phần cơ thể phun ra xối xả. Đồng thời, một kiếm này cũng biến nó thành con chết thảm nhất trong số bốn con Thái Thản Cực Viên đã hóa kiếp dưới kiếm Đăng Dương. < > Thấy Đăng Dương cuối cùng cũng đã thay mình giết chết con Thái Thản Cực Viên cái, sau đó lại đảo mắt quan sát xung quanh và không trông thấy bất kỳ bóng dáng một con Thái Thản Cực Viên cái nào nữa, Trọng Tuấn lập tức nhìn Đăng Dương với ánh mắt không nói thành lời, thậm chí là câm nín. Trọng Dũng cùng La Quốc Hùng đang săn giết con Thái Thản Cực Viên đực nên chắc chắn không thể phân tâm giúp đỡ Đăng Dương, còn Cẩm Tú thì đương nhiên lại càng không thể, bởi nàng ta hiện tại còn đang chăm chú phóng ra bộc tiễn, vừa xua đuổi vừa không chế phương hướng di chuyển của đàn Ngũ Giác Mộc Ngưu. Điều đó cũng có nghĩa, ba con Thái Thản Cực Viên đã biến mất kia chính là do Đăng Dương, một Võ giả sơ cấp một tay giết chết. Mẹ nó, đó là ba con quái thú bậc 3 đó nha, không phải là ba con quái thú ghẻ bậc 1 đâu, rõ là kinh dị. “ Đệ? Thế éo nào…” Trọng Tuấn không nhịn được sự kinh ngạc trong lòng mà chửi tục một câu Nhìn vẻ mặt Trọng Tuấn, Đăng Dương liền biết Trọng Tuấn hiện đang nghĩ gì trong đầu, nói thật, đến cả bản thân hắn còn kinh ngạc với sức chiến đấu kinh người của mình nữa huống chi là kẻ khác. Đăng Dương thoán gãi mũi, xấu hổ cười cười “Tuấn ca, hiện tại không phải lúc để kinh ngạc đâu, chúng ta mau đến hổ trợ bọn đội trưởng thôi, thời gian đã không còn nhiều nữa” “Ta biết!” Trọng Tuấn khẽ gật đầu. Kinh ngạc thì kinh ngạc, Trong Tuấn cũng hiểu việc quan trọng là phải ưu tiên hàng đầu. Hiểu ý nhau, Đăng Dương và Trọng Tuấn không chậm trễ nữa mà bộc phát tốc độ cao nhất của mình. Cả hai giẫm đạp trên lưng những con Ngũ Giác Mộc Ngưu cuối cùng chạy qua, phóng thẳng đến vòng chiến không xa, nơi con Thái Thản Cực Viên cuối cùng đã gần như thoát khỏi vây khốn và đang điên cuồng đáp trả những gì mà Trọng Dũng cùng La Quốc Hùng đã gây ra cho nó. Trận đấu cuối cùng của cuộc chiến hôm nay chính thức bắt đầu, giữa tiểu đội Phong Long và quái thú bậc 4 – Thái Thản Cực viên, mặt đối mặt, trực diện huyết chiến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]