Khi Đăng Dương theo tên võ giả Lôi gia đi vào bên trong đại sảnh thì thấy hắn đã tiến vào phòng vệ sinh.
Biết rằng cơ hội đã đến, Đăng Dương sải bước tiến thẳng đến trước cửa phòng vệ sinh rồi tạo bộ dáng như chờ đợi để đến lượt mình đi vào, đồng thời tiện tay cầm lấy xấp vải màu trắng đặt sẵn tại đây dùng cho việc lau tay để bao bọc họng súng giấu trong vạt áo.
Chờ đợi không quá lâu, âm thanh nước chảy róc rách chấm dứt và tên võ giả Lôi gia tươi cười mở cửa bước ra, ngâm nga câu hát “người đẹp ơi, em ở chốn nào…”
Thế nhưng ngay khi tên võ giả Lôi gia vừa mở cửa ra, đón chờ hắn chính là Đăng Dương và họng súng đem ngòm
Phịch, phịch! Hai tiếng súng trầm đục và không quá to vang lên.
Tên võ giả Lôi gia lập tức ngã ngữa trên sàn nhà ẩm ướt của phòng vệ sinh với hai lỗ máu trước ngực, trên mặt vẫn hiện hữu nụ cười thỏa mãn, đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Bời vì sử dụng khăn vải để bịt lấy nòng súng, dù không thể hoàn toàn che đậy tiếng súng nổ vang nhưng cũng hạn chế bớt được một phân nửa âm thanh phát ra. Cộng thêm nơi đây chính là thanh lâu, là nơi ồn ào nhất cũng như náo nhiệt nhất trấn Lạc Ngôn cho nên không một ai để ý đến âm thanh kỳ lạ phát ra từ đằng sau đại sảnh cả.
Săn giết thành công được con mồi, Đăng Dương cũng không còn lý do gì để ở lại thanh lâu nữa, hắn cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-than-ma-he-thong/1368944/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.