Dịch: Niệm Di
***
Cả hai không trò chuyện cùng nhau nữa. Vương An Phong cứ nghĩ mãi về chuyện độ hóa người xấu, rồi nhớ lại mấy chuyện vặt trong thôn, còn muốn về cho heo của chủ quán ăn, nhớ về chuyến thăm viếng lão bá độc thân cách đây ba ngày... Hắn muốn tâm sự với Viên Từ một chúng nhưng bị chàng trai này lập lờ lãng tránh câu chuyện, thế là tự hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đi thẳng đến một khu thiền viện nhỏ, nơi ấy có một pho tượng Minh Vương mặc áo giáp với đôi mắt uy phong lẫm liệt và vài vị sư sải trẻ tuổi đang luyện tập võ công xung quanh. Viên Từ chọn một bồ đoàn ở góc yên tĩnh, bảo Vương An Phong ngồi xuống. Sau đó, y lấy một quyển sách mỏng từ trong ngực áo ra, nhìn hắn rồi nói một cách hiền hòa:
"Ngươi vừa nhập Thiếu Lâm, khuyết thiếu võ học cơ bản. Ta có một bộ "Nhất Thiện công," là cơ sở trong mạch này, ngươi ưu tiên học đi..."
"Nhất Thiện công ư?"
Vương An Phong ngẩn người, nhận lấy quyển sách trong vô thức. Nhưng ngay khi chạm vào, quyển sách ấy bỗng hóa thành một luồng ánh sáng mờ nhạt rồi bay thẳng vào người hắn. Vương An Phong giật mình, suýt nữa nhảy dựng lên. Ngay lúc ấm Viên Từ đè nhẹ bả vai của Vương An Phong xuống, thì thầm:
"Tĩnh tâm, ngưng thần!"
Tiếng thì thầm ấy tựa như thần chung nơi một cổ, chấn động tâm thần. Vương An Phong run nhẹ người; mọi tạp niệm trong đầu đều biến mất sạch sẽ. Trong thoáng chốc, tinh thần của hắn trong veo, bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-rat-nhieu-su-phu/153593/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.