Khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trong không khí, Giang Thần suýt chút nữa không nhịn được mà chảy nước mắt.Khặc khặc.
Đương nhiên, mùi khói cũng khó ngửi.Trên tường, kim đồng hồ chỉ vào vị trí 11 giờ.
Xem ra thời gian ở tận thế và thời gian ở hiện tại đúng là đồng bộ.
Từ bên kia lúc rời đi có vẻ cũng gần 11 giờ.Giang Thần xoa xoa huyệt Thái Dương có chút cay cay, chậm rãi hít sâu.Giá trị SAN (chỉ số kí.ch thích thần kinh) đã giảm tới mức cực hạn, hắn không biết nếu như mình ở nơi đó nghỉ ngơi một lúc, có thể trở nên không bình thường hay không.Vốn là một tên đàn ông, Giang Thần tự nhận mình thần kinh đủ cứng cỏi.
Nhưng hắn vẫn còn có chút tự đánh giá cao bản thân.
Đối mặt với những viên đạn gào thét, súng máy hạng nặng bắn phá, còn có những xác chết ngổn ngang trên mặt đất, hắn tuy rằng không có run, nhưng hắn không nghĩ rằng tinh thần mình bị đả kích ít hơn Diêu Diêu là bao.Bên tai là những tạp âm quen thuộc phát ra từ con đường bên ngoài cửa sổ.
Trước đây, những tạp âm này khiến cho Giang Thần cảm thấy buồn bực, nhưng sao lúc này được nghe thấy những tạp âm lại khiến hắn trở nên thân thuộc đến thế.Thế giới hòa bình vạn tuế!.
.
.Tuy rằng Giang Thần rất muốn hét lên điên loạn.
Thế nhưng xuất phát từ đủ loại lo lắng, hắn chỉ duỗi hay cánh tay đứng ngắc, cũng không có lên cơn hò hét.Sự ràng buộc duy nhất của xã hội văn minh —— sợ bị người khác xem là nỗi xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-phong-rieng-tai-tan-the-dich/3767101/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.