""Không chừng chúng ta cũng có thể hợp tác, tôi vừa tới nơi này.
Nói như thế nào đây, mọi thứ thật tồi tệ.
Tôi cần một hướng dẫn viên.
.
.
Vì thế tôi có thể trả cho cô một khoản thù lao thật hậu hĩnh" Giang Thần nắm lấy cơ hội, nhanh chóng thả ra một miếng mồi."Ồ? Anh là người của Khu liên hiệp phương Bắc?" Mỹ nữ nhíu nhíu mày.Ở nơi hoang tàn này, nếu như để nói tới một nơi còn duy trì trật tự, thì nó hẳn là Khu liên hiệp được thành lập trên thảo nguyên phương Bắc xa xôi.
Bởi vì nơi đó không có vụ nổ hạt nhân, cũng không có lây nhiễm lan tràn.
Cho nên nơi đó thành lập một khu để ổn định trật tự.Nhưng mà nói ổn định thì cũng hơi quá.
Nô lệ, bóc lột, hỗn chiến,....!Nơi đó ngoại trừ sản lượng lương thực cao ra thì trật tự chẳng khá hơn thành phố Vọng Hải là bao."Không, tôi chỉ đến từ một chỗ khá giàu có.
.
.
Ừm, người nào đó thu thập một ít đồ vật còn dùng được, tiện vét luôn chút đồ thừa.
.
.
Ví dụ như bình nước có ga mà cô uống cạn này, còn có đồ hộp mà cô liế.m sạch" Giang Thần không dám tự xưng là tới từ Khu liên hợp gì gì đó.
Bản thân anh ta chưa từng đến đó, lỡ lòi ra cái gì thì sao.Biện pháp tốt nhất lúc này là khẳng định mình tới từ một khu vực đặc biệt, nơi này chưa từng được ai biết tới.
Vậy sẽ thuận tiện hơn cho Giang Thần.Nghe thấy từ "Li.ếm sạch", trên mặt mỹ nữ kia lập tức ửng đỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-phong-rieng-tai-tan-the-dich/3767057/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.