Mục Thâm dẫn Nhuyễn Nhuyễn đi rửa tay trước, sau đó mới đi xuống lầu.
Một lớn một nhỏ bước xuống lầu, Nhuyễn Nhuyễn dùng tay nhỏ kéo một ngón tay của Mục Thâm, thường thường trộm mỉm cười ngây ngô, khiến Mục Thâm phải nhìn Nhuyễn Nhuyễn mấy lần.
Đứa nhỏ này không phải bị ngốc chứ.
Đồ ăn trên bàn cơm rất phong phú, sau khi Mục Thâm ngồi xuống Nhuyễn Nhuyễn hự hự đẩy một cái ghế đến bên cạnh hắn.
"Làm gì vậy?" Mục Thâm nhìn chằm chằm Nhuyễn Nhuyễn.
"Muốn ngồi cạnh ba ba." Nói xong nhóc con bò lên trên ghế, cũng không có muốn ai bế mình lên, Nhuyễn Nhuyễn rất lợi hại nha.
Sau khi Nhuyễn Nhuyễn ngồi xuống, nhìn Mục Thâm và nở nụ cười thật tươi.
"Ba ba mau ăn cơm, chú quản gia bọn họ không ăn sao?" Nàng nghiêng đầu hỏi một cách nghi hoặc.
"Tiểu tiểu thư, chúng ta chờ một lát sẽ ăn." Quản gia mỉm cười trả lời vấn đề của Nhuyễn Nhuyễn.
"Ồ, vậy thì được rồi." Nhuyễn Nhuyễn không hỏi nữa, cầm chiếc đũa và tập trung dùng bữa, cảm thấy món nào ngon thì sẽ kẹp một ít và bỏ vào trong chén của MỤc Thâm.
"Ba ba cái này ăn ngon, ba ba ăn nhiều một chút thì thân thể mới khỏe mạnh được nha-."
Mục Thâm nhìn chằm chằm một cọng rau xanh đột nhiên xuất hiện ở trong chén.
Quản gia "............"
Ông đổ hết mồ hôi lạnh, phải biết rằng thiếu gia có thói ở sạch không thích người khác chạm vào đồ vật của hắn càng đừng nói là ăn.
Người hầu xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Xong rồi, chắc thiếu gia sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-nam-dai-lao-ba-ba/266479/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.