Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, chỉ trong chớp mắt, ngay sau, trước sau có vài người cướp cửa chạy vào, mà chặn ở cửa, là một người đàn ông cao lớn, sau khi hắn vào, đầu tiên là nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trên hai người Trang Chính Thanh và Trình Dĩ Hàn một lát, cuối cùng thì cố trên người cô gái tóc dài xõa trên vai.
Cô gái ngồi ở trên giường, đối với mấy người đột nhiên xông vào cũng không có mấy hứng thú, hai mắt còn lấp lánh hơi nước, thần sắc cũng mang theo phần lười biếng, môi không có tô son, nhưng lại hồng một dạng khác, thủy nhuận mà diễm lệ.
Kiều Thần xiết chặt nắm đấm, trong lòng lửa giận không tên nổi lên, lại cảm thấy đau đớn, không nói một lời, cởi ra áo khoác âu phục, khoác lên bả vai thon gầy của cô gái.
A Yên liếc nhìn hắn, đem áo cởi ra, trả lại cho hắn, miệng còn lẩm bẩm ".....Đá cản đường."
Kiều Thần không nhận lấy, cứng rắn dùng áo khoác bọc lấy thân thể mảnh khảnh của cô gái, giọng nói có chút nghẹn: "Đi cùng anh.... A Yên, anh mang em rời khỏi chỗ này." Hắn thở dài một tiếng, giọng nói ôn nhu mang theo mấy phần hèn mọn, đau lòng nói: "Em có oán hận thì nhằm vào anh, được không? Không cần tự làm khổ chính mình như vậy."
Hắn liếc mắt rồi đứng lên, đi tới bên cạnh Trình Dĩ Hàn, lại nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Trang Chính Thanh bên cạnh, vô thức nhíu mày --- hắn biết phân cảnh vừa nãy là quay cái gì, trước mắt chỉ có hai khả năng, Trình Dĩ Hàn đối với A Yên có ý xấu, Trang Chính Thanh giáo huấn hắn, hoặc là... hai người bọn hắn, cùng nhau ức hiếp A Yên.
Trong lòng Kiều Thần đau nhức, ánh mắt dần dần lạnh lẽo đóng băng, xoay người nói với Lưu đạo: "Lưu đạo, tôi hi vọng ông có thể hiểu được, tôi không thể nhìn A Yên...."
"Anh Kiều."
Lời chất vấn còn chưa ra khỏi miệng, Kiều Thần nghe thấy tiếng của thiếu niên gọi, giật mình, quay đầu nhìn lại hắn.
Trang Chính Thanh giống như cười mà không phải cười, giơ tay chỉ về phía sau lưng hắn: "Anh mang theo chị dâu mới đến, không nên lạnh nhạt người ta a." Nói xong, lại quay về phía Lưu đạo sắc mặt xanh mét: "Lưu đạo diễn, xin lỗi."
Lưu đạo đau đầu không thôi.
- -- đây rốt cuộc là tình huống gì a?
Thực sự là không thể tệ hơn nữa mà.
Không, bây giờ vẫn có thể cứu vãn, ít nhất thì không có đám truyền thông hay người của đoàn làm phim ở đây... hắn liếc mắt ra hiệu cho nhiếp ảnh gia, đối phương lập tức bước nhanh ra chặn cửa, ngăn cản hết đám người tò mò nhìn về phía bọn họ bên này.
Đầu tiên Lưu đạo nói với Kiều Thần: "Kiều tiên sinh, chắc cậu hiểu lầm rồi." Sau đó quay về phía Trang Chính Thanh, từ trong kẽ răng rít ra mấy chữ: "Cậu giở trò quỷ gì?"
Trang Chính Thanh bật cười, nhìn Trình Dĩ Hàn cũng đang mỉm cười, nói từng chữ: "Không có gì, chỉ là tôi với chú Trình đang đùa thôi, chú ấy cùng tôi chơi một trò chơi, đem đồ gì đó của tôi bí mật giấu đi." Hắn nắm hai tay lại, vẫn nhìn chằm chằm Trình Dĩ Hàn như trước, cười nói: "Chú Trình --- sau này không nên như vậy, cháu tức giận lên người thân cũng không nhận, đây còn rất nhẹ."
Trình Dĩ Hàn cười nhạt: "Cái kia cũng không nhận cậu là chủ, cậu làm mất, cũng chỉ có thể trách cậu quá sơ ý mà thôi." Hắn liếc mắt nhìn Kiều Thần, gật đầu: "Kiều tiên sinh, tôi đi trước."
Kiều Thần xoay người, nhìn hắn: "Trình tiên sinh."
Hai người bọn họ cũng chỉ quen biết bình thường, thỉnh thoảng sẽ ở những tiệc rượu tình cờ gặp mặt, tổng cộng nói với nhau không đến mười câu. Trình Dĩ Hàn thấy Kiều Thần đột nhiên mở miệng gọi mình như vậy hơi kinh ngạc, đứng lại.
Kiều Thần bình tĩnh lại tâm tình, nói: "Tôi tin rằng, lấy tư lịch với danh tiếng của Trình tiên sinh, chắc chắn sẽ không làm khó một nữ diễn viên cùng hợp tác.... cũng sẽ không, không đúng chừng mực."
Trình Dĩ Hàn quay đầu lại, ánh mắt nhìn hắn tựa gió xuân ấm áp, giọng điệu cũng thật ôn hòa nói: "Đó là điều đương nhiên." Hắn đi ra ngoài, khi đi qua bên người Kiều Thần, dùng giọng nói mà chỉ có hai người nghe thấy nói: "... đã là đàn ông, nếu lúc trước là hôn lễ của tôi, tôi sẽ không để cô dâu ở lại một mình, chịu mọi châm biếm."
Lưng Kiều Thần cứng đờ.
Trình Dĩ Hàn dứt khoát bước đi.
Trang Chình Thanh đi theo phía sau hắn, đi tới cửa, lại quay người lại, đối diện với ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt của A Yên nói: "Chị, tôi đưa chị về khách sạn."
Kiều Thần nói: "Tiểu Thanh, cậu tự trở về đi."
Trang Chính Thanh không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm người trên giường: "Chị?"
A Yên ánh mắt vòng qua Kiều Thần, dừng lại trên người cô gái phía sau lưng hắn, bỗng nhiên con ngươi hơi động, như thấy được đạo cụ thay thế, vì thế nói với Trang Chính Thanh: "Nghe lời anh Kiều của cậu đi."
Trang Chính Thanh ngẩn ngơ, bật cười lãnh nhạt, xoay người đi.
Lưu đạo cùng thầy Trương cũng đi theo hắn ra ngoài, Lưu đạo la hét muốn gặp người đại diện của hắn.
Cả căn phòng trống trải, chỉ còn lại A Yên, Kiều Thần cùng Tống Tân Vũ.
Tống Tân Vũ đi tới cửa, nhìn bóng lưng đã đi xa của Trang Chính Thanh, vẻ mặt phức tạp, thật lâu cũng không xoay người lại.
Mới vừa rồi, hầu như tất cả mọi người đều đang nhìn A Yên, chỉ có cô, ánh mắt vẫn không tự chủ được dõi theo thiếu niên giống như gió kia, trước sau không rời khỏi hắn.
Trang Chính Thanh ở trong mắt cô, giống như gió. Khi thì như gió xuân ôn hòa, khi thì là gió đông mát mẻ, nhưng bộ mặt thật của hắn, bộ mặt chân thật nhất của hắn....có lẽ càng giống như gió bão giông tố sắp tới.
Lạnh, tàn nhẫn, mang theo uy lực như bẻ cảnh khô. (ý chỉ dễ như trở bàn tay).
Kiều Thần nói: "A Yên, không phải là em---"
A Yên ngắt lời hắn: "Xin lỗi, đợi tôi gọi điện thoại đã."
Cô đi tới một bên, bấm một dãy số quen thuộc, sau khi được kết nối, hoàn toàn không đợi cho đối phương mở miệng, chỉ cùng không khí nói chuyện: ".... Là tôi, chuyện chúng ta thảo luận hợp tác lần trước... Được, có thể, trước cứ như vậy... Tạm biệt." Cô để điện thoại di động xuống, đầu ngón tay ấn ấn hai lần, giả bộ cúp điện thoại.
Mà đi động... Vẫn là ở trạng thái đang trò chuyện.
"Được rồi." A Yên chuyển hướng tới Kiều Thần, nói: "Kiều tiên sinh, anh đến thật không khéo, tới chậm thêm vài phút là anh có thể nhìn thấy dáng vẻ Trang Chính Thanh cùng Trình lão sư bị thương a, bất kể ai bị thương, cũng đều là tin tức oanh động."
Kiều Thần đau lòng thở dài.
Tống Tân Vũ đột nhiên mở miệng: "Lâm tiểu thư, là tôi bảo Kiều Thần dẫn tôi tới tìm cô, tôi... có chuyện muốn nói với cô."
A Yên gật gật đầu: "Được."
Tống Tân Vũ nhìn Kiều Thần: "Anh tránh đi một chút, được không?"
Kiều Thần ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Được, hai người cứ nói chuyện đi."
Cửa phòng đóng lại.
A Yên hỏi: "Tống tiểu thư, cô muốn nói cái gì?"
Tống Tân Vũ trầm mặc một lát, cân nhắc đắn đo, suy nghĩ nói: "Mấy ngày trước... truyền thông đưa tin scandal của cô và Trang Chính Thanh, tôi ở nhà có thấy."
A Yên không tiếp lời, chỉ cúi đầu, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, khẽ mỉm cười.
Tống Tân Vũ chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, không có chú ý tới, chậm rãi nói: "Tôi biết cô chán ghét tôi, cô sẽ không muốn tôi xem vào chuyện của người khác.... nhưng cô cứ coi như tôi đi theo lương tâm đi." Quyết tâm, ngẩng đầu đón nhận tầm mắt đối phương: "Lâm tiểu thư, cô hãy nghe tôi một câu, cách Trang Chính Thanh càng xa càng tốt, hắn... hắn trong ngoài không giống nhau, bề ngoài giống như thiên sứ, bên trong chính là ma quỷ! Lời nói của Trang Chính Thanh, cô nghìn lần không được tin."
A Yên hỏi: "Tại sao?"
Tống Tân Vũ có chút kích động: "Cô không cần hỏi tôi vì sao mà biết, tôi không thể nói cho cô. Thế nhưng cô nhất định phải tin tưởng tôi.... Hắn là cái loại người sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt với cô, đối với cô thuận theo tuyệt đối, chỉ nào chạm tới lợi ích của hắn, hắn sẽ ngay lập tức trở mặt giống như không quen biết. Hắn còn có thể lợi dùng fan cùng với các tài khoản marketing để đối phó với cô, cuối cùng sẽ ép cô đến trung tâm lốc xoáy dư luận, nhìn cô giãy dụa cầu cứu, còn hắn đứng bên canh cười rồi ném đá vào cô --- hắn, chính là loại người độc ác này."
A Yên đối với lời nói của cô ta không tỏ ra thái độ gì, chỉ nói: "Hắn không phải loại tốt đẹp gì, mà tôi, cũng không phải a."
Tống Tân Vũ vội la lên: "Lâm tiểu thư, tôi sẽ không lừa cô. Cô chán ghét tôi, hận tôi, đây đều là điều hiển nhiên, thế nhưng cô phải vì chính mình, cách Trang Chính Thanh càng xa càng tốt, hắn bề ngoài tốt đẹp bao nhiêu, thì trong lòng đen tới lãnh huyết vô tình bấy nhiêu."
A Yên cầm di động lên, nhìn thoáng qua.
Cuộc gọi đã cắt đứt một phút trước.
Cô cười, nói với Tống Tân Vũ: "Xin lỗi không tiếp được."
*
Trang Chính Thanh cúp máy, đem điện thoại ném sang một bên, cả người ngã vật nằm xuống giường, im lặng thật lâu, dần dần, trong lòng không chỉ căm phẫn, mà tự dưng cảm thấy oan ức xông lên.
Cả thế giới này đều muốn hãm hại hắn.
Những lời này, không còn là của fan hắn vẫn thường nói, mà thực sự đã trở thành sự thực rồi.
Trình Dĩ Hàn đã già còn không biết thẹn, vậy mà không biết xấu hổ nhớ thương cô gái mà hắn thích.
Còn có bạn gái của tên Kiều Thần mà hắn không nhớ tên kia, thế mà lại chạy đến trước mặt A Yên, giả bộ làm khách, rồi nói một đống lời hắc (lời không tốt đẹp, chỉ trích.) hắn.
Hắn trước giờ chưa bao giờ gặp qua người này, càng đứng nói đến đắc tội cô ta, quả thật chính là tai họa bất ngờ, sấm sét giữa trời quang.
Không hiểu ra sao.
Trang Chính Thanh chỉ biết là, hắn không thể chờ được nữa rồi.
- -- Tùy ý đi.
Cho dù muốn vùi lấp xuống, hắn cùng muốn kéo theo A Yên đi cùng.
Một đoạn quan hệ nguy hiểm này, là cô bắt đầu trước, là cô tại ngày thử vai đó kéo hắn lên đài, là cô đem hắn chặn ở trong phòng vệ sinh, bắt đầu một đoạn tình kích thích mà bí mật xoắn xuýt này.
Cô không thể bội bạc tình nghĩa.
Không biết qua bao lâu, bầu trời chỉ còn lại màu đen, từ hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc, không bao lâu, cửa phòng đối diện vang lên một tiếng "két" nhỏ.
Trang Chính Thanh vội vã xỏ giày chạy ra ngoài, mở cửa, vừa vặn tới kịp lúc nhào qua, chặn lại cánh cửa sắp đóng lại kia, lách mình chen người đi vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]