Editor: Hua Shenyu
Beta: Cà Ri
Phân cảnh này, NG ba lần mới diễn xong.
Những người đàn ông ở hiện trường trải qua một ngày này mà như một năm.
Trình Dĩ Hàn thì không cần phải nói, Lưu Đạo và nhiếp ảnh gia cũng cảm thấy đây con mẹ nó đúng là địa ngục nhân gian, loại khảo nghiệm cuối cùng đối với đàn ông trưởng thành. Trang Chính Thanh vẫn đứng trong góc của hắn, vô thanh vô thức, dù không thấy rõ mặt hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng hắn sa sút, tựa như con chó nhỏ bị vứt bỏ lang thang.
Người vui vẻ nhất vẫn là A Yên.
Lần diễn thứ ba, từ tai đến mặt Trình Dĩ Hàn đều hiện lên một tầng đỏ khác thường, nhưng hắn vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, áy náy nói: "Thật xin lỗi." Hắn nhìn cô gái nằm sấp trên giường, tay chống cằm mỉm cười, hơi nheo mắt: "...Đây sẽ là lần cuối cùng."
A Yên lười biếng ngồi dậy, đi đến trước mặt hắn: "Không cần xin lỗi, chụp một lần với chụp một trăm lần đối với tôi cũng như nhau, thầy Trình." Dừng lại một lát, ngẩng đầu, cô dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy nói: "Nhưng mà, tôi nghĩ cũng gần ổn rồi, lại chạy thêm hai lần nữa chân cũng mềm nhũn, còn có thể được ư?"
Âm cuối còn mang theo một chút mập mờ, trêu chọc.
Trình Dĩ Hàn cúi đầu, mùi hương trên người của cô phảng phất quanh mũi, vô hình đốt lên không khí nóng bỏng. Yết hầu của hắn trượt lên xuống, ánh mắt dần âm trầm: "...Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-my-nhan-thinh-the/2113722/quyen-6-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.