Editor: Dương Thùy
Beta: Cà ri
"Trong lòng cậu biết rõ, tôi là người tốt nhất với cậu, sẵn sàng bao dung cậu vô điều kiện...chẳng qua chỉ là đã từng."
"Nhưng làm sao đây người đó chết rồi, mà cậu chính là một hung thủ trong số đó."
Trước mắt là bóng tối không giới hạn.
Bên tai như có tiếng gió nhỏ bé vang lên, xuyên qua dòng ký ức để lại dài trong năm tháng, các chi tiết vụn vặt, thanh âm đã từng lãng quên.
"Tô Lương, tôi cho cậu tiền, ít nhất cậu cũng phải giả bộ cho giống chút!"
"Khó chịu? Cô có thể không cho a."
"Cậu --"
"Được rồi đừng giậm chân. Lại giẫm xuống nữa, sẽ bị cô đạp nát mất."
Rốt cục, một chút ánh sáng trước bình minh cũng xé rách tất cả bóng tối.
Trong hoảng hốt, hắn nhìn thấy một người.
Dáng người mập mạp, khuôn mặt bụ bẫm, con mắt nho nhỏ, thỉnh thoảng sẽ xẹt qua ánh sáng hận đời, luôn dùng sự hung hăng cùng tùy hứng, che giấu tự ti và thương tổn dưới đáy lòng.
"Tôi sẽ không xin lỗi cô."
"-- đến chết cũng không."
Là gọng nói của ai, quen thuộc mà xa lạ.
Xét cho cùng, hắn vẫn xin lỗi.
Trước khi tiêu hao hết tất cả hơi sức, trước khi cái lạnh giá nuốt hết một điểm ý thức cuối cùng, hắn cười nói, thật xin lỗi.
Chất lỏng ấm áp từ trong mắt rơi xuống, mưa lớn như trút nước, trên mặt ngang dọc chính là nước mắt cũng chính là nước mưa, vốn không phân biệt được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-my-nhan-thinh-the/2113710/quyen-5-chuong-59-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.