Ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Phó Phùng Kỳ không ngẩn đầu: "Vào đi."
Cửa mở ra lai đóng lại.
Vẫn im lặng thật lâu.
Phó Kỳ Phùng hơi kih ngạc, để bút xuống, ngẩn đầu lên.
Phó Lộ Bạch im hơi lặng tiếng đứng đối diện bàn, bên trong vẻ mặt lộ ra một tia kháng cự. Hắn cùng người ta đánh nhau bị thương, mấy chỗ bị thương trên mặt dán băng keo, bên cạnh mắt trái có một vết thương tinh tế, khóe miệng cũng sưng.
Phó Phùng Kỳ nói: "Anh nghe nói, Tô Lương ra tay trước, em...."
Phó Lộ Bạch ngắt lời hắn: "Chuyện em muốn nói với anh, không phải cái này."
Phó Phùng Kỳ nhíu mày, rõ ràng nhìn thấy sự bất mãn trong mắt em trai đối với hắn, liền tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn đối phương: "Vậy em muốn nói cái gì?"
Phó Lộ Bạch không có lập tức trả lời, yên tĩnh một lát, mới mở miệng nói: "Anh không cảm thấy mình quá đáng sao?"
Phó Phùng Kỳ nhíu mày: "Anh không hiểu ý của em."
Phó Lộ Bạch lạnh lùng nói: "Anh hiểu.....anh, em vẫn cho rằng, giữa anh và em, Sở Sở càng thích anh hơn."
Phó Phùng Kỳ hỏi: "Em đến cùng là muốn nói cái gì?"
Phó Lộ Bạch hít sâu một hơi, yên lặng để ý hắn: "Anh biết rõ phần tâm ý Sở Sở đối với anh, làm sao anh có thể đối với cô ấy như vậy? Anh....sau đó em lại nghĩ, coi như Hoắc Yên ở sau lưng giở trò xấu, nhưng cô ấy chỉ là một sinh viên đại học, một người ngu ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-my-nhan-thinh-the/2113707/quyen-5-chuong-57-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.