Hôm nay, Đường Tử Minh ra ngoài, đi một chuyến tới tòa soạn báo, thời gian nán lại dài chút, sau khi ra ngoài, mới cảm giác bụng đói cồn cào. Hắn mờ mịt cúi đầu, nhìn một chút tiền trong túi, sau một khoảng thời gian gần một năm, rốt cục lại đi vào một tiệm cơm Tây, gọi một bữa ăn.
Bít tết nóng hổi bưng lên, hương vị mười phần.
Đường Tử Minh lại bị cái sương mù này bay lên huân đỏ mắt. Hắn vốn là Đại thiếu gia Đường gia, cũng từng cơm ngon áo đẹp, tiêu tiền như nước, người làm thành đàn.
Còn bây giờ đâu?
Vào nhà hàng kiểu Tây ăn một bữa cơm, gọi một phần bít tết, hắn cũng phải do dự rất lâu, chỉ sợ tiêu tốn quá nhiều, trong túi ngượng ngùng.
Thực sự là... Lòng quá chua xót.
Tại sao hắn lại biến thành như vậy?
Cơm nước xong, Đường Tử Minh nhìn hóa đơn, lại cảm thấy một trận đau lòng, thầm nghĩ sớm biết sẽ quý như vậy, không bằng đi đến tiệm mì bên cạnh, ăn tô mì là tốt rồi... Đang nghĩ ngợi, chợt nghe phía trên có người hỏi: "Đường tiên sinh? "
Đường Tử Minh ngẩn người: "A Yên?"
A Yên mặc một bộ sườn xám thêu màu đen, gật đầu cười.
Đường Tử Minh đứng lên, do dự nói: "Em... đi một mình?"
"Đúng vậy, đi ra ngoài mua ít đồ, tiện đường vào đây ăn cơm."
Hai người cùng đi ra khỏi phòng ăn, Đường Tử Minh vừa định nói một câu khách sáo, làm dịu bầu không khí, đã thấy A Yên vẻ mặt biến đổi, đột nhiên đem hắn đẩy ngã xuống đất: "Сẩn thận!"
Đường Tử Minh không kiểm soát được ngã về phía sau, ngã xuống đất lạnh lẽo, cọ xát lòng bàn tay.
Hắn bị ăn đau, hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên nghe thấy hai tiếng "bang bang" thật lớn, trái tim hoảng.
Tiếng súng!
Đường Tử Minh ngạc nhiên ngước mắt, nhìn người phụ nữ nửa nằm ở trên người hắn, môi run rẩy, cảm động đến không biết làm sao: "Em.. em vì cứu anh, ngay cả tính mạng mình cũng không để ý?"
A Yên không để ý tới hắn, liếc mắt liền thấy người kia đè thấp vành nón ẩn trong bóng tối, hung thủ cố ý dùng khăn quàng cổ che khuất nửa gương mặt, cười lạnh, từ trong túi da móc súng ra, quyết định thật nhanh bắn trả hai phát.
Một phát trúng vào tay của đối phương.
Một phát trúng vào đầu gối đối phương.
Cô nhìn người kia chật vật chạy trốn, khập khiễng, để lại một vệt máu phía sau.
"A Yên!" Đường Tử Minh chìm đắm bên trong chấn động lớn, rốt cuộc chẳng quan tâm đến thân phận xấu hổ của nhau nữa, cũng không để ý tới đây là nơi công cộng, mở rộng hai tay, dùng sức ôm lấy cô gái: "Anh biết em đối với anh tình sâu đậm, lại không biết em sẽ vì anh mà chắn đạn! Trên đời này, chỉ có mới đối với anh như vậy!"
A Yên không hiểu ra sao nhìn hắn, mở miệng: "Thực ra tôi -- "
Đường Tử Minh hai mắt lấp lánh có thần, chăm chú nhìn chằm chằm cô, tâm tình kích động: "Là anh đã phụ lòng em, em còn nguyện ý vì anh mà chết, anh thật sự không biết, thì ra em vẫn yêu anh như thế...em nói xem anh phải làm sao bây giờ?"
A Yên một lúc lâu không nói gì.
Sau một lát, thấy hắn vẫn nhìn mình như vậy, liền khoát tay áo một cái: "Tùy anh nghĩ sao cũng được." Đẩy hắn ra đứng lên, vỗi bụi dính trên người: "Đường tiên sinh, cảm động xong anh cũng đi nhanh đi, tôi đưa anh về nhà, nói không chừng trên đường còn có Sát Thủ."
Đường Tử Minh lớn tiếng nói: "Anh không thể để cho em mạo hiểm! hơn nữa anh không thể vì tính mạng của mình, mà đưa em vào hoàn cảnh nguy hiểm -- "
A Yên nhìn hắn một chút: "Thật ra tôi đối với anh cũng không quá cảm thấy hứng thú, nhưng hiện tại anh không thể chết được, nhanh lên, đừng lãng phí thời gian, đưa anh về, tôi còn phải tìm người tính sổ."
*
Tề Chỉnh lảo đảo đi vào công quán Thẩm gia, mang theo cái chân bị thương, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu trên trán, máu từ miệng vết thương trên tay không ngừng chảy xuống.
Vừa nãy sau khi bị thương lái xe về, hắn đã dùng hết cả sức lực, vừa đến cửa, hắn đã ngã nhào ra đất.
Người bên cạnh thay đổi sắc mặt, xông lên phía trước đỡ hắn: "Anh Chính! Đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Chỉnh cắn răng, lắc đầu.
Thẩm Cảnh Niên từ cầu thang đi xuống, trông thấy hắn như vậy, nhăn mày, vừa định hỏi, bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt chuyển sang lạnh lẽo, vài bước đã đi tới: "Cậu đã đi đâu?"
Tề Chỉnh cúi đầu xuống.
Ánh mắt Thẩm Cảnh Niên lạnh hơn, đột ngột vươn tay, đặt lên vết thương của hắn, dùng sức.
Tề Chỉnh hít vào một hơi lạnh, nhịn không kêu đau thành tiếng.
Hai người bên cạnh khẩn trương.
Thẩm Cảnh Niên cười lạnh: "Cậu chống lại tôi, ra tay với Đường Tử Minh? Cậu.....không biết trời cao đất rộng!"
Tề Chỉnh ngẩng đầu: "Nhị gia, thuộc hạ biết rõ ngài yêu thích tiểu thư A Yên, họ Đường không chết, âm hồn bất tán, bám dai như đỉa, hôm nay chính là....."
Hắn đột nhiên không nói nữa, mồ hôi từ trán chảy xuống.
Thẩm Cảnh Niên lạnh lùng nói: "Hôm nay A Yên cũng ở đó?"
Tề Chỉnh không trả lời, qua một lúc, nặng nề gật đầu.
Vết thương của Tề Chỉnh được xử lí xong, máu dính trên khăn còn chưa kịp vứt đi, cách đó không xa vang lên tiếng giày cao gót dẫm trên mặt đất giòn vang, không bao lâu, cô gái hùng hổ bước vào.
Thẩm Cảnh Niên cảm thấy đau đầu, phất phất tay, bảo những người khác lui xuống.
Hai tay A Yên rủ xuống, tay phải cầm súng, nhìn thấy Tề Chỉnh sắc mặt trắng bệch, hừ lạnh một tiếng, lại nhìn sang Thẩm Cảnh Niên đang trầm mặc bên cạnh: "Thẩm tiên sinh, ngài giỏi lắm, hôm nay nếu không có tôi, Đường Tử Minh liền chết thẳng cẳng, không phải tôi sẽ bị thuyền lật trong mương rồi hả? Ngài không có chút đạo đức nào à? Nếu hắn chết, tôi làm sao ngủ với hắn? Không ngủ với hắn, làm sao tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ?"
Tề Chỉnh nhìn cô nói, sững sờ.
Những lời này hắn chẳng hiểu ra sao, Thẩm Cảnh Niên cũng không lí giải được, nhưng hắn không hỏi.
Hắn trước giờ không hỏi.
A Yên tức giận đập khẩu súng lên bàn: "Đợi thêm mấy tháng nữa, chờ hắn li hôn, chờ tôi ra tay, các anh muốn tàn sát thế nào, giết hắn thế nào tôi cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ không được, hiểu không?" Cô hạ thấp mắt, nhìn cánh tay băng bố của Tề Chỉnh, lạnh lùng nói: "Còn có lần sau, tôi sẽ không khách khí với các anh, một người cũng đừng hòng chạy thoát."
Tề Chỉnh lấy lại tinh thần, mở miệng: "A Yên tiểu thư, nhị gia không biết chuyện này, đây đều do tôi...."
Thẩm Cảnh Niên nhăm mày: " Im miệng."
Ánh mắt A Yên đảo qua hai người, cuối cùng dừng trên mặt Tề Chỉnh, hừ một tiếng:"Tề tiên sinh, anh thật hài hước. Anh ý à, học hỏi tôi....Tôi à, cùng người khác giành đàn ông cũng được, bị người khác đoạt đàn ông cũng được, chưa bao giờ thích giày vò phụ nữ, phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ? Không thú vị. Anh cũng thật là, anh giúp ông chủ bênh vực kẻ yếu, dù sao cũng nên nhằm vào tôi, là tôi câu dẫn Đường Tử Minh, anh ra tay với một thư sinh văn nhược, cũng không xấu hổ? Đàn ông tội gì làm khó đàn ông, thật khờ."
Tề Chỉnh căn bản nghe không hiểu, đầu óc xoay xòng, mơ hồ.
A Yên cũng mặc kệ hắn, xoay người rời đi.
*
Đường Tử Minh sau khi trở về, trịnh trọng suy nghĩ ba ngày, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định đề nghị li hôn.
Kiều Thụ Lộ nghe hắn nói, rất bình tĩnh, thậm chí có chút lãnh đạm: "Việc này đối với anh thật đơn giản, không phải ư? Tổn thương một người phụ nữ, vứt bỏ cô gái đã từng mang thai con anh, anh đã quen rồi."
Đường Tử Minh chưa từng nghe lời nói chanh chua như vậy của cô.
Hắn nhìn cô, có chút không nhận ra người hắn đã từng yêu sâu đậm, trầm giọng nói: "Thu Lộ, anh tự hỏi lòng, anh không có việc gì phải xin lỗi em. Anh đã làm hết khả năng, vì mang hạnh phúc cho cái nhà này, nhưng em....thật sự đã làm hết sức chưa?"
Mặt Kiều Thu Lộ lạnh lùng: "Anh có ý gì?"
Đường Tử Minh cười khổ: "Lâu như vậy, em đã từng ở nhà làm một bữa cơm? Dọn dẹp phòng một lần chưa? Không, em đến cái bàn cũng chưa từng lau. Buổi tối, anh sáng tác đến đêm khuya, em có từng đến xem, hỏi một tiếng? Em chỉ quan tâm việc em ra ngoài khiêu vũ, ra ngoài chơi.....Anh bỏ ra rất nhiều, đáng tiếc, cuối cùng lại là kết cục này."
Kiều Thu Lộ cười lạnh, giọng khó chịu: "Em gả cho anh vì tình yêu, không phải làm người hầu của anh!"
Đường Tử Minh thở dài: "Được rồi, tranh cãi cũng chẳng có tác dụng gì."
Kiều Thu Lộ yên tĩnh một hồi, bỗng nhiên cụp mắt xuống, rơi xuống hai hàng nước mắt, khổ sở nói: "Chúng ta sao lại biến thành như vậy? Tử Minh, lúc lấy anh, em đã chờ mong một cuộc hôn nhân tốt đẹp, nhưng hai năm ngăn ngủi...Anh hủy đi hôn nhân, lãng mạn mà em tưởng tượng."
Đường Tử Minh không phản bác được.
Bọn họ li hôn.
Cuộc hôn nhân ngắn ngủi ảm đạm kết thúc, lúc trước Đường Tử Minh với Trương Yên ly hôn, đăng báo tuyên bố rõ ràng với mọi người, khi kết hôn lại càng phô trương, hận không thể để toàn thế giới chia sẻ niềm vui với họ.
Ly hôn lại rất lặng lẽ, không thể kiêm tốn hơn.
Bên Bắc Bình, một nhà văn nước ngoài vừa đến, bạn Đường Tử Minh giúp hắn mua vé xe, mời hắn cùng đến nghe giảng, hắn đồng ý.
Đường Tử Minh hạ quyết tâm, chờ hắn trở về, hắn sẽ cầu hôn với A yên, cô gắng bù đắp cho cô gái đối xử với hắn tốt nhất, nguyện ý vì hắn mà bỏ ra tất cả kia.
Dù Thẩm Cảnh Niên không bỏ qua cho hắn, hắn cũng không sợ hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]