Thế giới của người trưởng thành cũng không có nhiều thứ cần phải ngại.
Phó Yểu nghe thấy tiếng cười của Chung Ly, cô cũng cười theo: “Bên trái ngã tư đường có một siêu thị, thử thì thử, chỉ hy vọng anh đừng đổi ý.”
Với chuyện này, Chung Ly trực tiếp dùng hành động để chứng minh.
Lúc Chung Ly mua áo mưa, Phó Yểu vẫn lạnh lùng cười; hai người về nhà Chung Ly, Phó Yểu vẫn bình tĩnh như trước; đợi đến khi đã dùng hết nửa hộp áo mưa, Phó Yểu đột nhiên rất muốn hút thuốc.
“Còn muốn làm tiếp không?” Chung Ly từ sau lưng cắn nhẹ lên vành tai cô.
Phó Yểu lấy thuốc từ áo khoác của Chung Ly ra, dựa vào đầu giường, bàn tay cầm thuốc cũng hơi run lên: “Đã nói là chỉ có trâu mệt chứ không có vụ hỏng cày đâu?”
Chung Ly xoa eo giúp cô, cười đáp: “Xem ra em rất hài lòng với kích thước của anh.”
“Nể mặt biểu hiện của anh, em có thể xem xét vụ hôn sự này.”
“Chỉ xem xét thôi à?” Chung Ly lấy khăn tắm quấn quanh thân mình, ôm Phó Yểu, xuống giường kéo một ngăn tủ ra, chỉ thấy trong đó chứa đầy hộp trang sức.
Những hộp đó đều được chế tạo đặc biệt, chỉ cần Chung Ly nhấn nút, tất cả nắp hộp sẽ được mở ra, phô bày đủ kiểu trang sức bên trong.
Ánh sáng của trang sức hấp dẫn tầm mắt của con người, Phó Yểu không có điểm yếu gì nhiều, chỉ có tiền là làm cô say mê.
“Đám trang sức này đều là anh mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506093/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.