Sau khi ăn xong hai quả hồng ngọt ngào trong tiếng pháo hoa mừng năm mới, cả hai dẫn tàn hồn của Từ Khanh tới trước sơn động của lão nhân bán ốc biển.
Lão nhân bán ốc biển lúc này trẻ tuổi hơn trước đó rất nhiều, mái tóc trắng xóa đã biến thành tóc đen, mặc dù làn da vẫn thô ráp như trước nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy được bóng dáng hiên ngang khi còn trẻ. Nếu như ông ta không vì Từ Khanh mà rơi xuống hồng trần, tất nhiên tương lai sẽ hết sức sáng lạng.
“Đây là tàn hồn của Từ Khanh.” Chung Ly không nói nhiều, chỉ đưa tàn hồn của Từ Khanh cho lão nhân bán ốc biển: “Hồn phách của nàng ta đã bị tổn hại, không thể khống chế mảnh đan lô được nữa, chúng ta tạm mượn mảnh nhỏ này một thời gian, một năm sau sẽ trả lại. Còn Từ Khanh, chúng ta không giết nàng ta, hai người các ngươi đã hợp mệnh, lúc trước ngươi cũng từng dạy chúng ta cách hợp mệnh, chuyện này xem như là chúng ta trả nợ cho ngươi.”
Lão nhân thở dài: “Vào lúc cơ thể của ta có chuyển biến tốt đẹp, ta đã biết nàng đã gặp xui xẻo rồi.” Bọn họ hợp mệnh với nhau, một bên tốt thì bên còn lại sẽ cực xấu.
Trước đó ông ta nói ra phương pháp hợp mệnh, không đòi thù lao là vì phòng cho ngày hôm nay.
“Cảm ơn hai vị đã nể mặt lão hủ, ta chắc chắn sẽ quản lý nàng thật tốt, không để nàng xuất hiện trước mắt hai người nữa.” Ông ta hứa hẹn.
“Được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506082/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.