Vừa tới đã thấy cảnh tượng này, Từ Khanh đứng im mãi không nói gì.
Được một lúc, lão nhân bán ốc biển không nhịn được mới mở mắt: “Đúng là vị khách hiếm thấy.”
“Ngươi biết rõ ngươi không thể chết được, cần gì phải tự giày vò bản thân.” Từ Khanh lạnh lùng nói. Hai người bọn họ hợp mệnh với nhau, cho dù cơ thể của ông ta chết thì linh hồn cũng sẽ không biến mất. Cho nên chết hay sống tiếp, từ lâu đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
“Chỉ có thế này mới giúp lòng ta dễ chịu hơn một chút.” Lão nhân bán ốc biển đáp: “Sự lừa gạt và phản bội đã nhen nhóm ngay từ ban đầu, cũng là do ta không biết nhìn người.”
Trong mắt Từ Khanh hiện lên sự tức giận, nhưng rồi nàng ta nhanh chóng kiềm xuống, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “Có phải ngươi đã nói cách sửa mệnh cho bọn họ không?”
“Phải.”
“Chung Ly hỏi?”
“Nếu là người khác thì ta đã không nói rồi.”
“Y muốn sửa mệnh cho ai?”
Lão nhân bán ốc biển nở nụ cười: “Có thể khiến một nam nhân tình nguyện trả giá bằng chính mệnh cách của mình, đó tất nhiên là người còn quan trọng hơn cả bản thân y.”
Từ Khanh nắm chặt tay: “Tốt, tốt lắm. Đây là cách mà ngươi trả thù ta, đúng không?”
“Có lẽ là thế.” Lão nhân bán ốc biển nhắm mắt lại: “Ta vốn tưởng rằng bản thân mình sẽ không oán hận những chuyện khi xưa, bởi vì đó là do ta tình nguyện. Nhưng tới khi ta biết Chung Ly cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506074/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.