Ánh mắt hai người chạm nhau, Phó Yểu vốn định giả vờ không nhìn thấy, rồi lại cảm thấy như vậy quá giả trân, thế là nàng quyết định hành động ngược lại, nhân lúc người khác không để ý, nhảy tới cạnh Chung Ly.
“Cầm gì trong tay đấy? Khiến công chúa thảo nguyên cũng phải đứng hình đi không nổi.” Nàng không muốn thừa nhận vị công chúa kia là đang ham sắc đẹp của y.
Trời vừa hửng sáng, Phó Yểu lại đứng quay lưng với ánh mặt trời, ánh sáng màu vàng kim khẽ chạm lên gò má nàng, làn gió nhẹ thổi qua mái tóc như cũng lướt qua trái tim y, khiến lòng dạ Chung Ly bỗng vô cùng ngứa ngáy.
Y mở tay ra, trong tay là một chiếc vòng màu vàng. Bên trên vòng vàng là hoa văn lòe loẹt, nhưng phần mặt trong lại khắc chữ phạn.
“Cho ngươi.” Chung Ly nói.
“Cho ta?” Phó Yểu cầm vòng tay, nói: “Đang êm đẹp sao lại cho ta?”
“Thấy ngươi dạo này có vẻ không vui lắm, có lẽ vàng bạc sẽ khiến ngươi vui hơn chút.”
“À, mặc dù ngươi không tìm đúng bệnh nhưng ít ra thì bốc thuốc đúng rồi.” Phó Yểu hài lòng đáp, đeo vòng vàng lên tay mình. Trong nháy mắt đó, nàng cảm giác có luồng linh lực nhẹ nhàng từ vòng tay truyền vào cơ thể, khiến linh hồn của nàng cũng được an ủi phần nào, dần bình tĩnh lại.
Chiếc vòng này có tác dụng như thế chắc chắn liên quan tới chữ phạn bên trên. Phó Yểu vuốt ve chữ phạn vẫn còn mới bên trong, nói: “Không ngờ ngươi cũng nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506058/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.