Với những việc không nhận được đền đáp, đa số Phó Yểu đều không ra tay giúp đỡ: “Thứ bám vào người quý phi xuất hiện là do có nhân quả với các ngươi. Chuyện này các ngươi phải tự mình giải quyết.”
“Nhân quả?” Đế hậu biết việc này không hề đơn giản, cho nên cũng không hỏi kỹ, chỉ nói sang chuyện khác.
Thánh nhân rất bận, ngồi lại Dực Khôn Cung một lát đã vội rời đi. Hắn vừa đi, quý phi ở cách vách kia lại tới.
“Nương nương muốn đuổi ta đi sao?” Quý phi nhìn chăm chú vào Hoàng hậu bằng ánh mắt hút hồn người khác của mình, ánh mắt đó của nàng ta như cười mà lại như không cười, còn chứa đựng chút oán giận: “Ta vốn tưởng rằng ở bên cạnh nhau lâu tới vậy, ít nhất ngươi cũng sẽ có chút tình cảm với ta. Hiện giờ xem ra, bản thân ta trong mắt ngươi cũng chẳng khác các nữ nhân trong hậu cung là mấy rồi.”
Hoàng hậu thở dài: “Dù sao thì ngươi cũng không phải là người.” Sau khi hoàng đế biết nàng ta không phải người, nàng cũng sớm phát hiện ra: “Ngươi có đạo hạnh, cần gì phải cứ ở mãi trong chốn thâm cung.”
“Ngươi không cần phải viện lý do.” Quý phi không muốn nghe: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có phải ngươi muốn ta rời đi hay không?”
Hoàng hậu vịn tay cung nữ ngồi xuống: “Ngươi vẫn nên rời đi thì hơn.”
Quý phi nhận được đáp án mình cần, nhìn nàng một lúc lâu mới xoay người bỏ đi.
Phó Yểu ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3506052/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.