“Đừng buồn.” Thế tử Định Quốc Công thở dài, ông ta ôm chất nữ của mình trong lòng, im lặng một lúc lâu mới nói tiếp: “Về sau ta sẽ chăm sóc cho đứa nhỏ này, nếu ngươi muốn cưới người khác thì tùy ngươi, ta chỉ cần đứa nhỏ này thôi.”
Kỳ Sương Bạch cười buồn: “Sương Bạch và Ngũ Nương yêu thương nhau thật lòng, hiện giờ nàng đã mất, ta vốn nên xuống địa ngục tìm nàng. Nhưng nay có hài tử, ta cần phải sống tiếp, tình cảm Sương Bạch đối với Ngũ Nương sẽ không bao giờ thay đổi. Nhạc phụ, chuyện cưới người khác xin ngài đừng nhắc tới nữa. Nếu Ngũ Nương biết thì nàng sẽ không vui đâu.”
Không có vị nhạc phụ nào hy vọng tế tử của mình cưới người khác cả. Lời nói của Kỳ Sương Bạch rất được lòng thế tử.
Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, trên váy Phó Ngũ Nương dính đầy máu tươi. Ả ta đứng trước mặt Kỳ Sương Bạch, đôi mắt nhìn chăm chú về phía gương mặt đang thầm vui mừng giấu dưới lớp đau thương của gã, trong lòng cực kỳ khinh thường.
“Ta không cam lòng.” Phó Ngũ Nương tràn đầy hận thù, ả ta không chấp nhận bản thân lại phải rơi chịu kết cục như thế này.
Nếu không thì ả ta hãm hại tỷ tỷ mình, khổ công cướp đoạt những thứ này là vì cái gì cơ chứ?
“Ta không cam lòng!” Oán khí quanh thân ả ta dần ngưng thành hình, so với Tam Nương từng thất bại trước kia thì ả ta thực hiện dễ dàng hơn nhiều.
Phó Yểu nhìn đoàn sương đen tụ tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3505993/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.