Thúy Kiều im lặng nghe hết chuyện, lại tiếp tục im lặng lấy nước, quay về hầu hạ cô nương rửa mặt như bình thường.
Một ngày nữa trôi qua, Thúy Kiều vào phòng bếp lấy đồ ăn thì nghe người hầu ở trong đó đang bàn luận với nhau: “Không biết tối qua thư phòng lão gia bị gì mà liên tục có gió lạnh thổi tới, thổi tới mức cửa sổ rung lắc không ngừng, sách trong phòng cũng bay tán loạn, làm quản sự tới kiểm tra sợ vỡ mật, còn tưởng rằng có thứ không sạch sẽ gì chui vào bên trong.”
Thúy Kiều cầm theo hộp đồ ăn đi ngang qua: “…”
Lần này, Thúy Kiều cố ý đi vòng qua con đường kia, vừa tới gần đã nghe được đám “người” gần đó oán hận: “…Tối qua người tới đông quá, gây ra động tĩnh lớn, thời gian tới chúng ta vẫn nên im lặng một chút đi, nếu không đợi bọn họ mời đạo sĩ tới thì chúng ta cũng sẽ gặp xui xẻo.”
“Tuy là nói vậy, nhưng Trà Nhi có tìm được đồ mà hắn muốn tìm chưa?”
“Trà Nhi đâu có xuất hiện, giờ thì chúng ta đã làm loạn hết lên rồi, chắc là không thể tìm được nữa đâu.”
“Các ngươi có ai biết chữ không mà thổi mạnh quá vậy?”
“…”
Thúy Kiều nghe các nàng nói chuyện như muốn đánh nhau đến nơi, trong lòng thầm nghĩ tới chuyện các nàng đang nói, cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Trà Nhi là một trong những người được lão gia tin tưởng nhất, việc cho phép hắn ở lại thư phòng càng chứng minh rằng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3505991/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.