Triệu Hưng Thái ho nhẹ một tiếng, không hỏi nữa, nhưng vẻ mặt của hắn rõ ràng chưa hề buông bỏ hy vọng.
Phó Yểu cũng mặc kệ hắn.
Có những suy nghĩ không phải người khác nói một hai câu là có thể thay đổi, cứ để hắn tự mình đâm đầu vào tường là sẽ hiểu ra.
Từ sau ngày mùng một, đạo quan bắt đầu trở nên đông đúc, khách hành hương tới thắp nhang còn nhiều hơn so với năm ngoái.
Đỗ huyện lệnh cũng đi đầu tới thắp nén nhang, những người khác tất nhiên phải theo. Tất thảy đống nhang khói ở Thủy huyện dường như đã dồn hết vào Thanh Tùng Quan, làm các đạo quan khác cực kỳ ngưỡng mộ nhưng cũng không làm được gì cả.
Mãi tới tận khi tết Thượng Nguyên đã qua, lúc Tam Nương tới Trường An mới nghe được tin Dư các lão và Liễu gia đã quyết định vào mười sáu tháng giêng sẽ chính thức tổ chức lễ thành thân.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng khi chính tai nghe được, Tam Nương vẫn thấy hơi quặn lòng.
“Hai gia tộc này đã sớm bàn chuyện thành thân từ năm trước, kéo dài tới tận năm nay, tại sao đột nhiên lại quyết định vội vàng thế chứ?” Tam Nương hỏi vị thương nhân đang buôn bán với mình.
“Có lẽ là vì năm nay trong cung có tổ chức tuyển tú nữ.” Thương nhân hiếm khi thấy nàng ta hứng thú với một đề tài nào đó, vội vàng nói hết những gì mình biết: “Theo lệ thường, tháng hai năm nay sẽ tuyển tú nữ vào hậu cung. Nhưng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3505985/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.