“Cha, người thật sự từng thấy nhân ngư ạ? Sao trước nay con chưa từng nghe người nói tới vậy?” Đây là chuyện mà trước giờ mọi người chưa từng được nghe, tất cả đám người trẻ tuổi trong Chu gia lập tức nhìn về phía phụ thân mình, ngay cả Chu Thừa Tự thường giữ im lặng cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ tò mò.
Thấy mọi người đều tỏ ra thích thú, Chu lão gia đành thở dài nói: “Lý do mà ta không kể cho các con nghe chuyện này là vì thấy nó thật sự quá tàn ác. Mười mấy năm trước, khi đó trong thành có người mua được thi thể của nhân ngư, mời tất cả những người có danh tiếng trong thành tới xem, mọi người xem xong thì phanh thây xẻ thịt, mời toàn bộ khách khứa nếm thử thịt nhân ngư.”
“Cái gì?” Tất cả con cháu Chu gia nghe xong đều thấy buồn nôn: “Trong sách có nói nhân ngư có một nửa là người, một nửa là cá, dù bọn họ muốn ăn nửa cá bên dưới nhưng bên trên vẫn là hình người mà? Người ăn người thì còn ra cái gì nữa.”
“Đúng vậy.” Chu lão gia nói: “Vậy nên ta mới bảo chuyện này quá tàn ác. Khi đó thái gia gia của các con vẫn còn sống, ngay khi nghe chuyện lập tức chửi ầm lên, nói đám người đó là một lũ ăn tươi nuốt sống, ngay cả con người cũng dám ăn, không khác gì loài cầm thú. Cũng chính vì câu nói này của thái gia gia nên bữa tiệc ấy kết thúc không mấy vui vẻ. Cuối cùng ta nghe nói thi thể của nhân ngư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-mot-toa-dao-quan/3492313/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.